HỒ MỘNG - Trang 173

Sau một lúc lâu, anh đứng lên lần nữa, súc miệng và tóe nước lạnh

lên mặt. Nhìn vào trong gương, anh trông thấy một làn da xanh xao, hốc
hác và đôi mắt sưng húp. Anh lùi lại trong kinh hoàng, anh đã trông thấy
cha anh trong hình thể này cả hàng ngàn lần khi anh lớn lên.

Túm chặt mép của bồn rửa, anh ép bản thân ngước đầu lên và nhìn

vào gương lần nữa.

Đây không phải là người anh muốn trở thành. Nhưng đó là những gì

anh đã trở thành, những gì anh đã tạo ra cho chính anh.

Nếu như còn chút nước mắt nào hẳn anh sẽ khóc thét lên.

“Alex,” Một giọng nói lặng lẽ vang đến từ ngưỡng cửa. “Cậu không

sợ phải làm lại đấy chứ. Cậu đã quen thuộc với việc nhổ phăng mọi thứ
xuống mà. Xây dựng lại đi.”

Thậm chí khi phát ốm như thế, phép ẩn dụ cũng không làm Alex

xao lãng nổi. “Những ngôi nhà không phải người ta.”

“Ai cũng đều có thứ gì đó cần sửa chữa.” Bóng ma ngừng lại.

“Trong trường hợp của cậu, tình cờ lại là lá gan của cậu.”

Alex vùng vẫy để lột bỏ những chiếc áo thun, mồ hôi đã thấm ướt

cả hai chiếc. “Làm ơn,” Anh xoay sở nói, “Nếu có chút xíu lòng nhân từ
nào trong ông… đừng nói nữa.”

Bóng ma miễn cưỡng rút lui.

Vào lúc Alex đã ăn mặc tử tế lần nữa, cơn run rẩy đã lắng dịu,

nhưng cảm giác nóng-lạnh lẫn lộn vẫn còn trườn trong anh. Thần kinh của
anh căng như dây đàn. Khó khăn khi tìm đôi giày ống làm việc, thứ tương
tự như những đôi anh đã mang trong những ngày trước đó, đã đưa anh vào
một cơn giận bùng nổ. Ngay khi anh đặt được tay vào chiếc giày ống, anh
ném một trong chúng vào tường, mạnh đến nỗi phá hủy lớp sơn và để lại
một bết lõm trên tấm vữa tường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.