HỒ MỘNG - Trang 174

“Alex,” Bóng ma xuất hiện trở lại. “Cậu đang hành động thật điên

rồ đấy.”

Anh quăng chiếc giày ống khác, bắn xuyên qua phần thân của bóng

ma và để lại một vết lõm khác trên tường.

“Bây giờ đã cảm thấy tốt hơn chưa?” Bóng ma hỏi.

Lờ ông đi, Alex tìm lại đôi bốt và nhồi nhét chân vào chúng. Anh cố

nghĩ vượt lên trên những tiếng đập dữ dội trong đầu anh. Anh phải lấy tờ
check từ Justine và mang nó đến ngân hàng.

“Đừng đi đến Artist’s Point” Anh nghe bóng ma nài nỉ. “Làm ơn đi.

Trông cậu chẳng ra thể thống gì hết. Cậu không muốn ai khác nhìn thấy cậu
như thế này đâu.”

“Ai khác mà ông ngụ ý là Zoe à?” Alex nói.

“Phải. Cậu sẽ làm cô ấy lo lắng.”

Alex nghiến chặt răng. “Tôi mặc xác cô ấy.” Chộp lấy chìa khóa xe,

ví, và cặp kiếng đen, anh đi đến chiếc xe bán tải và chạy ra khỏi garage.
Ngay khi anh lái xe vào trục lộ chính, ánh nắng như muốn chẻ đôi đầu anh
ra với độ chính xác của dụng cụ phẫu thuật. Anh gầm gừ và đổi hướng, tìm
một nơi để tấp vào lề phòng trường hợp anh cần nôn mửa.

“Cậu đang lái xe hệt như đang lái trong trò video game ấy.” Bóng

ma nói.

“Ông quan tâm gì nào?” Alex cáu kỉnh.

“Tôi quan tâm bởi vì tôi không muốn cậu giết ai đó. Bao gồm cả

bản thân cậu.”

Vào lúc họ đến Artist’s Point, Alex đã thấm đẫm mồ hôi thêm một

chiếc áo thun khác, và anh run rẩy giống như đang lên cơn sốt.

“Vì lòng thương xót,” Bóng ma nói, “đừng đi qua cửa trước. Cậu sẽ

dọa khách trọ chết khiếp mất.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.