HỒ MỘNG - Trang 177

suối giấy bắn ra từ cuộn.

“Không hề gì đâu.” Zoe đến bên anh ngay lập tức. “Em sẽ sửa chữa

nó. Ngồi xuống đây đi.”

“Tôi không muốn ngồi.” Anh lấy một tấm giấy và thấm gương mặt

đẫm mồ hôi, trong lúc Zoe khéo léo cuộn lại ống giấy trắng dài. Dù anh cố
giữ miệng anh đóng chặt, từ ngữ cứ tuôn trào, những âm tiết bị xé vụn
giống như chúng bị kéo ngang qua một lưỡi dao cạo. Bồn chồn và điên tiết,
anh muốn quăng ném thứ gì đó, đá vào thứ gì đó. “Đây là cách hai người
bọn em điều hành doanh nghiệp sao? Đồng ý với điều gì đó và rồi không
theo đến cùng ? Chúng ta sẽ viết lại thỏa thuận thanh toán. Có lẽ thời gian
của tôi không quan trọng với bọn em, nhưng tôi kỳ vọng vài thứ sẽ được
thực hiện khi chúng được cho là đã hoàn tất. Tôi còn phải làm việc. Những
anh chàng của tôi chắc chắn đã đến đó rồi.”

“Em xin lỗi.” Zoe đặt một tách café trên quầy bếp bên cạnh anh.

“Thời gian của anh quan trọng với em. Lần tới em sẽ chắc chắn tờ check là
thứ đầu tiên chờ anh vào buổi sáng.

Anh ghét cách cô đang nói với anh, cứ như thể cô đang chiều lòng

một người mất trí, hoặc đang vỗ về một con chó cắn càn. Nhưng chẳng
hiểu sao nó lại có hiệu quả. Anh cảm thấy cơn giận rút cạn đi, đột ngột đến
nỗi khiến anh choáng váng. Và anh mệt đến mức anh chỉ vừa vặn đứng
được. Lạy chúa Jesus, có thứ gì đó thật sự không ổn với anh rồi.

“Anh sẽ trở lại vào ngày mai.” Anh xoay sở nói.

“Thứ này trước đã.” Zoe đẩy chiếc ly về hướng anh.

Alex nhìn xuống tách café. Cô đã đặt một ít cream trên đó. Anh

luôn uống café đen. Nhưng anh thấy bản thân vươn tới chiếc tách, cầm
chúng bằng cả hai bàn tay. Với sự xấu hổ cực kỳ của anh, chiếc tách run lắc
dữ dội, chất lỏng bắn tung ra các cạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.