HỒ MỘNG - Trang 179

“Mọi thứ ổn mà.” Giọng cô rất đỗi dịu dàng. Cô đặt tách café lên

bàn, và kéo ra một chiếc ghế. Rõ ràng là cô định dành cho anh một chỗ
ngồi.

Anh ném một cái liếc cảnh giác quanh gian bếp, tự hỏi bóng ma sẽ

đánh giá thế nào về điều này, nhưng thật may, ông ta không ở nơi nào trong
tầm nhìn. Alex đi đến bên bàn và ngồi xuống. Anh nhấm nháp café một
cách từ tốn, có thể tự mình làm điều đó miễn là anh cẩn thận.

Zoe làm việc tại quầy bếp. Tiếng leng keng của dụng cụ, âm thanh

của những chiếc nồi và dĩa được vận hành một cách khéo léo, xoa dịu căng
thẳng một cách lạ lùng. Anh có thể ngồi đây và không ai quấy rầy anh.
Khép mắt, anh để bản thân chìm vào cảm giác thanh bình tạm thời ấy, vào
điện thờ thiêng liêng ấy.

“Một tách nữa nhé?” Anh nghe cô hỏi.

Anh gật đầu.

“Trước tiên hãy thử một ít thứ này.” Cô đặt một dĩa thức ăn trước

mặt anh. Khi cô nghiêng đến gần hơn, anh có thể ngửi thấy mùi da cô, tươi
mát và ngọt ngào, như thể cô được ngâm trong trà mật ong.

“Anh không nghĩ anh có thể…”

“Chỉ thử thôi mà.” Cô đặt chiếc dĩa lên bàn và đi ra phía sau bếp

nấu.

Chiếc nĩa nặng như một cái búa bằng chì. Alex nhìn xuống dĩa thức

ăn. Nó chứa một phần ăn gọn gàng của thứ gì đó với những lớp bánh mì,
trên mặt phồng nhẹ và có màu nâu vàng. “Thứ gì thế?”

“Một món điểm tâm địa tầng.”

Khi Alex thận trọng cắn một miếng, anh khám phá ra rằng, toàn bộ

chúng được tẩm với sữa trứng xốp. Nó giống như món bánh trứng nhưng
tinh tế hơn rất nhiều, bố cục hoàn hảo được trang hoàng bằng những lát cà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.