HỒ MỘNG - Trang 178

Zoe đang nhìn anh chăm chú. Anh muốn nguyền rủa cô, quay đi,

nhưng ánh mắt cô bám giữ mắt anh và không buông ra. Đôi mắt xanh to
tròn đó đã nhìn thấy quá nhiều, những thứ anh đã tốn cả một cuộc đời để
che dấu. Cô không thể ngăn được ngoại trừ thấy anh đã ở gần sự vỡ vụn
như thế nào. Nhưng không có sự đánh giá nào trong vẻ mặt của cô. Chỉ có
sự ân cần. Thương cảm.

Anh có một thôi thúc đột ngột muốn khuỵu gối xuống và tựa đầu

vào lòng cô trong nỗi khẩn nài kiệt sức. Bằng cách nào đó anh tiếp tục
đứng yên được, run rẩy trên đôi chân cứng nhắc.

Thận trọng, Zoe đặt tay cô lên tay anh, vì vậy cả hai người họ cùng

giữ chiếc tách. Dù tay cô chỉ lớn bằng phân nửa tay anh, sự nắm giữ của cô
vững vàng đáng kinh ngạc, làm dịu đi sự run rẩy. “Đây.” Cô thì thầm.

Chiếc tách được nâng lên miệng anh. Đôi tay cô giữ anh vững vàng.

Anh lấy một hớp. Chất lỏng nóng và dễ chịu, xoa dịu cổ họng như giấy
nhám của anh, tan chảy xuyên qua những cơn run tận bên trong anh. Vị
ngọt dịu nhẹ, và một chút cream đã làm dịu đi vị đắng, và nó tuyệt đến mức
anh thấy bản thân đang tuyệt vọng nuốt nhanh phần còn lại. Tĩnh mạch anh
đập dồn với một lòng biết ơn được đóng khung trong sự sùng bái.

Đôi tay Zoe nới lỏng khỏi tay anh. “Thêm nhé?”

Anh gật đầu với lời thì thầm khàn khàn không rõ âm tiết.

Cô làm một tách café khác, khuấy thêm cream và đường vào đó,

trong lúc ánh nắng lách qua khe cửa chớp và chạm nổi trên mái tóc cô
những dải rực rỡ. Anh chợt nhận ra, cô đang làm bữa điểm tâm cho cả đám
đông thực khách. Có những thứ vẫn còn đang được nấu trên bếp, trong lò
nướng. Và anh không chỉ cắt ngang công việc của cô, anh còn đứng đó quát
mắng về kế hoạch của riêng anh, cứ như là chúng quan trọng hơn của cô.

“Em đang bận rộn.” Anh lầm bầm đoạn dạo đầu của một lời tạ lỗi.

“Anh không nên…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.