HỒ MỘNG - Trang 185

phòng sinh hoạt chung. Thở nặng nề vì nỗ lực, anh đổ sụp xuống chiếc ghế
dài.

“Có lẽ cậu nên gặp một bác sĩ.” Bóng ma góp ý từ một góc nhà.

“Phải có vài thứ mà họ có thể cung cấp cho cậu để khiến cho điều này dễ
dàng hơn .”

“…”

“Cậu đang mạo hiểm khi cố tự mình làm điều này. Cậu sẽ thất bại

cho xem.”

“Tôi sẽ không thất bại.”

“Làm sao cậu có thể chắc chắn như thế được?”

“Bởi vì nếu tôi gây ra điều gì, tôi sẽ kết thúc nó.” Alex nói.

Bóng ma trao cho anh một ánh mắt bén ngót, “Kết thúc cuộc đời

cậu ấy à?”

“Phải.”

Bóng ma im lặng, nhưng không gian như sủi bọt với lo lắng và giận

dữ.

Khi hơi thở của Alex chậm lại, những ký ức trượt quanh tâm trí anh.

“Vào thời gian các anh và chị của tôi rời khỏi nhà,” Sau một lúc, khép chặt
mắt, anh nói, “Cả cha và mẹ tôi đều uống không ngừng. Và khi ông sống
cùng những kẻ say, toàn bộ tuổi thơ của ông chỉ kéo dài khoảng ba mươi
phút. Những ngày tốt đẹp là khi họ quên rằng tôi có mặt ở đó. Nhưng, khi
một trong hai người bọn họ nhớ ra rằng còn có một đứa trẻ ở trong nhà, đó
là khi nó bị cuốn vào trong dòng xoáy. Việc sống cùng họ chẳng khác nào ở
trong một bãi mìn. Ông không bao giờ biết được khi nào ông đặt bước chân
không đúng. Thỉnh thoảng việc hỏi mẹ tôi về thức ăn hay cố xin bà ký vào
giấy phép về những sơ suất trong trường học đã tạo ra cơn bùng nổ của bà.
Có một lần, tôi đổi kênh TV khi cha tôi đang ngủ trong chiếc ghế dựa, và
ông ấy tỉnh dậy chỉ đủ lâu để làm một cú đánh trái vào tôi. Tôi học được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.