rằng không bao giờ hỏi về bất kỳ điều gì. Không bao giờ cần bất kỳ điều
gì.”
Đó là lần đầu tiên Alex từng kể cho ai đó nghe về cách anh đã lớn
lên. Anh chưa bao giờ nói về chúng, ngay cả với Darcy. Anh cũng không
chắc tại sao anh lại muốn bóng ma hiểu.
Không có âm thanh hay sự chuyển động nào, nhưng Alex có cảm
giác rằng bóng ma đã đậu lại trong đêm, choán một bóng tối trong góc
phòng. “Các anh trai và chị gái của cậu thì sao? Có ai trong số họ cố gắng
giúp đỡ không?”
“Họ có những vấn đề của riêng họ. Chẳng có thứ gì của một gia
đình bình thường lành mạnh quanh những kẻ say sưa hết. Rắc rối dính líu
đến mọi người.”
“Có ai trong cha hay mẹ cậu thử làm điều này chưa.”
“Ông muốn nói là cai rượu à?” Alex buông một hơi thở thích thú
thầm lặng. “Không, cả hai người bọn họ đều cưỡi trên chuyến xe lửa bị
tách khỏi đường ray đó.”
“Trong lúc cậu vẫn còn ở trên tàu à.”
Alex thay đổi vị trí trên chiếc sofa, nhưng điều đó chẳng giúp gì
được cho cảm giác thiếu thoải mái đang trườn trên da anh. Thần kinh của
anh đau buốt, cảm giác của anh nhức nhối. Những cơn ác mộng đã sẵn sàng
lẻn trở lại ngay khi anh cố ngủ. Anh có thể cảm thấy chúng chờ đợi ở gần
đó giống như bầy sói hoang.
“Tôi mơ thấy tôi chết.” Anh nói đột ngột.
“Lúc sớm đêm nay ư?”
“Phải. Tôi đang đứng bên trên thân xác của tôi.”
“Một phần trong cậu đang chết.” Bóng ma nói một cách võ đoán.
Với sự im lặng choáng váng của Alex, bóng ma nói thêm, “Một phần trong