thế. Có lẽ trẻ hơn một chút. Ánh mắt anh ta lạnh lẽo với nỗi yếm thế hẳn đã
phải mất cả đời để đạt được.
Họ phải là hai anh em – Họ có cùng mái tóc màu nâu sẫm dày và
khuôn miệng rộng, cùng kiểu thân hình vạm vỡ. Nhưng, trong khi mắt Sam
có màu xanh da trời vùng nhiệt đới, em trai anh lại có màu sắc của băng đá.
Gương mặt anh vô cảm, ngoại trừ vẻ cay đắng đọng trên miệng anh, ẩn sâu
bên dưới dấu ngoặc đơn như chạm khắc hai bên khóe môi. Và tương phản
với vẻ ưa nhìn như được phác thảo của Sam, người kia sở hữu một vẻ đẹp
gần như hào phóng. Thân hình anh mảnh dẻ và hoàn hảo. Đây là một người
đàn ông thích ăn mặc đẹp và sống tốt, người chi trả cho những thợ cắt tóc
mắc tiền và những đôi giày ngoại nhập.
Có một điểm phi lý trong tất cả những thứ tề chỉnh không chê vào
đâu được, đó là sự kiện đôi tay người đàn ông thô nhám vì làm việc, và
mạnh mẽ. Bóng ma đã nhìn thấy đôi tay như vậy trước đây… có lẽ là của
chính ông chăng?... Ông nhìn xuống bản thể vô hình của mình, ao ước có
được một hình thể, một dáng vóc. Một giọng nói thôi cũng được. Tại sao
ông ở đây với hai người đàn ông này, chỉ có thể quan sát, không bao giờ nói
chuyện hoặc tương tác? Ông có nhiệm vụ phải biết được điều gì đây?
Trong chưa đầy mười phút, ông hiểu được rằng, Alex, như Sam đã
gọi anh ta, hiểu biết rành rẽ về xây dựng. Anh bắt đầu đi vòng quanh bên
ngoài ngôi nhà, lưu ý những khe nứt trên nền nhà, những kẽ hở trong đồ gỗ
trang trí, nhìn vào chiếc hiên trước lún xuống với những xà rầm và thanh
giằng suy tàn. Ngay khi vào bên trong, Alex đi chính xác đến những nơi mà
bóng ma sẽ chỉ cho anh để chứng minh tình trạng của ngôi nhà – những
vùng không bằng phẳng của sàn nhà, những ô cửa không đóng lại được,
những đốm mốc ở những nơi hệ thống ống nước bị rò rỉ.
“Người kiểm tra nói những kết cấu hư hại có thể sửa chữa lại
được.” Sam nêu ý kiến.
“Ai làm điều đó cho anh thế?” Alex hạ thấp hông xuống để xem xét
lò sưởi phòng khách đã đổ sụp, chỗ gãy để lộ cả ống khói.