“Em cũng có một điều nữa về sự chắc chắn thất bại,” Một nét uể
oải, chế diễu mài sắc giọng của Alex. “Không đề cập đến ngôi nhà kiểu
Victorian đâu nhé.”
“Thật à?”
“Dĩ nhiên. Bảo dưỡng cao, thiết kế không tiết kiệm năng lượng,
những vật liệu xây dựng có độc tính… Cái nào không được ưa thích đây?”
Sam cười. “Vậy nếu em là anh, em sẽ khởi đầu công việc này thế
nào?”
“Em sẽ chạy nhanh nhất có thể theo hướng ngược lại. Nhưng vì rõ
ràng anh sẽ mua nơi này… đừng lãng phí thời gian của anh với một kẻ cho
vay tu sửa. Anh sẽ cần một gã lắm tiền nhiều của, và lãi suất sẽ bòn rút anh
đến tận xương.”
“Em có biết ai không?”
“Em có biết. Tuy vậy, trước khi chúng ta bắt đầu nói về điều đó, anh
cần đối mặt với sự thật. Anh cần ít nhất hai trăm năm mươi ngàn cho việc
tu sửa, và đừng mong đợi dựa vào em về những cung cấp và nhân công
miễn phí – Em đang chuẩn bị dự án hồ Mộng, vì vậy, em sẽ bận rộn như
chú mèo mê mải dấu phân của mình.”
“Tin anh đi, Al, anh không bao giờ mong đợi dựa vào em về bất cứ
thứ gì.” Giọng Sam trở nên khô khan. “Anh hiểu rõ mà.”
Sự căng thẳng đan xoắn trong không khí, một sự pha trộn giữa yêu
mến và thù địch chỉ có thể đến từ một lịch sử gia đình phức tạp. Bóng ma
thấy bối rối với cảm nhận thiếu thân thiện, một sự ớn lạnh chân thực có thể
gây cho ông một cơn rùng mình nếu như ông có một hình thể của con
người. Đó là sự thất vọng sâu sắc mà ngay cả với bóng ma, với sự cô tịch
ảm đạm của mình, cũng chưa từng trải qua. – và nó tỏa ra từ Alex Nolan.
Bóng ma lách người ra xa một cách bản năng, nhưng không thể trốn
tránh được cảm giác ấy. “Điều đó được cảm nhận như thế nào đối với cậu