HỒ MỘNG - Trang 233

“Thay vì bánh táo,” Zoe nói, “em đã làm món táo dòn áp chảo.

Ngồi bên đảo bếp đi và em sẽ lấy một ít cho chúng ta.”

Anh bắt đầu đi theo cô vào trong bếp, ngừng bước khi anh thấy

bóng ma dừng lại trước một kệ sách trong phòng sinh hoạt chung. Dù
không nhìn thấy gương mặt của bóng ma, có thứ gì đó trong sự yên lặng
tuyệt đối của ông cảnh báo Alex. Ra vẻ ngẫu nhiên, anh vẩn vơ đến gần kệ
sách để nhìn xem điều gì đã bắt được sự chú ý của bóng ma.

Một ngăn kệ chứa một hàng những khung ảnh, một số có màu nâu

đỏ và đã phai tàn với thời gian. Alex cười nhẹ khi anh thấy bức ảnh chụp
nhanh hình Emma đang ôm một đứa bé tóc vàng hiền lành, người chỉ có thể
là Zoe. Bên cạnh đó là một bức hình đen trắng của ba cô gái đứng trước
một chiếc xe hơi dòng sedan đời những năm 1930s, Emma và hai chị gái
của bà.

Ánh mắt anh di chuyển đến ảnh một người đàn ông với mái tóc thời

thập niên bảy mươi và tóc mai dài, một gương mặt phóng khoáng với cái
cằm nhô. Ông ta là kiểu người ăn mặc xứng với địa vị, chẳng hạn như bộ lễ
phục ba mảnh.

“Đây là ai?” Alex hỏi, cầm bức ảnh lên.

Zoe nhìn qua từ bếp. “Đó là cha em, James Hoffman con. Em đã

yêu cầu một bức hình gần đây hơn, nhưng ông không bao giờ nhớ để gởi
cho em.”

“Có bức hình nào của mẹ em không?”

“Không. Cha em đã tống khứ tất cả sau khi bà rời bỏ chúng em.”

Với cái nhìn chăm chú của Alex, Zoe miễn cưỡng cười nhẹ. “Không cần
hình đâu – Nhìn bề ngoài em giống y như bà ấy.” Nụ cười mong manh
không che dấu hết nỗi đau bị bỏ rơi.

“Em đã bao giờ tìm hiểu xem tại sao bà bỏ đi chưa?” Alex hỏi dịu

dàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.