HỒ MỘNG - Trang 234

“Không thật sự. Cha em không bao giờ nói về điều đó. Nhưng

Upsie nói, bà nghĩ mẹ em đã kết hôn khi còn quá trẻ và không thể đương
đầu với trách nhiệm khi có một đứa bé.” Cô buông một hơi thở nhẹ thích
thú. “Khi còn nhỏ, em nghĩ mẹ ra đi vì em khóc quá nhiều. Vì thế trong
phần lớn thời thơ ấu của mình, em cố hành động vui vẻ mọi lúc, ngay cả
khi em không cảm thấy như thế.”

Em vẫn làm như thế, Alex nghĩ. Anh muốn đến với cô, quàng cánh

tay anh quanh cô, nói với cô rằng, với anh, cô không bao giờ phải giả vờ
những gì cô không cảm thấy. Anh phải vận dụng toàn bộ ý chí của anh để
giữ anh đứng yên tại chỗ.

Bóng ma nói khàn khàn, “Hỏi cô ấy về cái này.”

Bức ảnh cuối cùng là một ảnh cưới. Emma, trẻ trung và duyên dáng

nhưng không cười. Và chú rể, James Augustus Hoffman cha… vạm vỡ và
thô kệch. Sự tương đồng của ông ta với con trai là không thể nhầm lẫn.

“Đây là ông nội Gus của em à?” Alex hỏi.

“Vâng. Sau này ông đeo kiếng. Chúng khiến ông trông giống y hệt

Clack Kent

(nhân vật chính trong phim Superman khi ở vai giả dạng thường dân)

“Đó là tôi sao?” Bóng ma hỏi với giọng chết lặng, nhìn chằm chằm

vào bức ảnh.

Alex lắc đầu. Bóng ma, với gương mặt gầy và đôi mắt sẫm màu đẹp

trai, không có chút tương đồng nào với James Hoffman.

Bóng ma có vẻ bị giằng xé giữa sự nhẹ nhõm và thất vọng. “Vậy tôi

là gã quái nào chứ?”

Alex xếp thẳng hàng những bức ảnh trên kệ với sự quan tâm. Khi

anh nhìn lên, bóng ma đã đi vào phòng Emma.

Cảm thấy bất an, Alex đi đến đảo bếp và ngồi trên chiếc ghế đẩu

cao. Anh hết sức hy vọng bóng ma sẽ không đe dọa Emma bằng một cuộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.