chuyện đã qua rồi. Chúng cháu đã ly dị.”
“Tốt, nhanh đấy.”
“Không đủ nhanh đâu.” Alex nói một cách rầu rĩ.
“Cậu nên cưới Zoe của tôi. Cô ấy có thể nấu ăn ngon.”
“Cháu không kết hôn nữa đâu,” Anh nói. “Cháu đã sợ chết khiếp
rồi.”
“Thực hành làm nên sự hoàn hảo.” Bà bảo anh.
Đêm hôm đó, khi Alex ở lại căn nhà gỗ và ôm Zoe trong lúc cô ngủ,
rốt cuộc anh đã nhận ra cảm giác ngọt ngào đau đớn thít chặt trên ngực là
gì, thứ đã luôn quấy rầy anh kể từ khi anh gặp cô. Đó là hạnh phúc. Và điều
đó khiến anh cực kỳ thiếu thoải mái. Anh đã nghe về chất gây nghiện chắc
chắn mà nếu anh đã có nó một lần, anh sẽ muốn có nhiều hơn nữa. Đó là
sức hút bản năng của anh đối với Zoe – ngay lập tức, bùng nổ và không hy
vọng hồi phục.
Ba ngày sau khi Sam và Lucy đổ vỡ, Alex ngừng lại trên phố
Rainshadow để lấy vài món dụng cụ anh để lại đó. Một chiếc xe tải chuyển
phát thư theo sau anh trên lối vào, và đậu lại phía trước nhà. Hai người đàn
ông đến để dỡ xuống một bưu kiện lớn. “Ai đó cần ký vào đây.” Một trong
họ nói với Alex khi họ mang thùng bưu phẩm lên bậc cấp hiên trước. “Nó
đã được bảo hiểm đến tận mông.”
“Cái gì thế?”
“Ô cửa sổ kính màu.”
Từ Lucy, Alex đoán. Sam đã kể với anh rằng Lucy đang chế tác một
ô cửa sổ cho mặt tiền ngôi nhà. Ô cửa sổ mà Tom Findlay lắp đặt trước đây
nay đã bị vỡ, bị tháo dỡ và thay thế bằng kính thường. Sam đã nói gì đó
rằng Lucy đã nghiên cứu bản vẽ trong thời gian cô ở tại phố Rainshadow,
vài hình ảnh cô đã thấy trong một giấc mơ.