chỗ tiếp giáp với mặt nước của vịnh False chuyển dần dần thành màu xanh
đến nhức mắt.
Rời khỏi xe, Alex hít một hơi thở sâu luồng không khí nồng hương
cây cỏ đan quyện trong làn gió nhẹ. Bóng ma đang nhìn đăm đắm ô cửa sổ
trên tầng hai. Chúng trông rất khác. Sắc màu trên kính đã thay đổi – nhưng
hẳn đó là một trò bịp của ánh sáng, hoặc do góc nhìn mà họ đang quan sát.
Alex tiến về ngôi nhà và lên cầu thang đến chỗ chiếu nghỉ. Rõ ràng
có điều gì đó đã xảy ra với ô cửa sổ - Cây mùa đông bây giờ được bao phủ
bởi sắc xanh rực rỡ, vô khối những chiếc lá như dát ngọc sáng lấp lánh trên
đó. Mặt trăng buồn thảm đã biến mất, và bầu trời bằng kính bừng lên với
những màu hồng, cam, tím, tất cả hòa trộn thành bầu trời ban ngày.
“Ô cửa sổ đã bị thay thế,” Alex nói đầy vẻ hoang mang. “Điều gì đã
xảy ra với cái kia nhỉ?”
“Cùng một ô cửa thôi mà.” Lời đáp của bóng ma vang lên.
“Không thể nào. Màu sắc rất khác. Mặt trăng đã biến mất. Có
những chiếc lá trên cành nữa kìa.”
“Đây là cách nó được trông thấy suốt những năm tháng đó khi tôi
lắp đặt cách đây nhiều năm. Đúng đến từng chi tiết. Nhưng một ngày
kia…” Bóng ma ngưng bặt khi nghe tiếng Sam đi vào nhà.
Trèo lên thang, Sam đến đứng bên cạnh Alex. Anh nhìn chằm chằm
vào ô cửa sổ, say mê và chú tâm.
“Anh đã làm gì nó thế?” Alex hỏi anh trai.
“Không gì cả.”
“Làm sao…”
“Anh không biết.”
Bối rối, Alex nhìn từ Sam sang bóng ma, cả hai người đều chìm
đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Dường như họ có ý tưởng tốt hơn anh