HỒ MỘNG - Trang 339

“Ông đang làm gì vậy.” Alex hỏi.

“Ai đó đang cố nói với tôi điều gì đó. Tôi nghe thấy giọng nói. Vài

giọng nói.”

“Họ nói gì vậy?”

“Nếu cậu có thể ngậm cái lỗ miệng của cậu đủ lâu để tôi có thể

nghe được họ, tôi sẽ...” Sự chú ý của ông quay trở lại với bầu trời. “Được
rồi, tôi hiểu rồi. Vâng, Uh-huh, Đúng vậy.” Một lát sau, ông nhìn vào Alex.
“Họ cho phép tôi giúp cậu.”

“Ai là họ thế?”

“Không chắc lắm. Nhưng họ nói chúng ta chỉ có khoảng mười lăm

giây trước khi quá trễ.”

“Quá trễ cho điều gì?”

“Im lặng. Họ vừa chỉ tôi cách sửa chữa điều này, và tôi đang cố

gắng nhớ mọi thứ.”

“Sửa chữa cái gì? Sửa tôi à?”

“Đừng làm tôi sao lãng. Im miệng và đi đến đứng bên cạnh xác cậu

đi.”

Xác. Xác của anh. Alex mong muốn đến chết tiệt là mình còn sống,

còn cư ngụ trong chiếc vỏ carbon vỡ vụn đó, cho dù chỉ trong khoảnh khắc.
Vừa đủ lâu để nói với cô rằng cô có ý nghĩa với anh nhiều như thế nào.
Đứng bên trên hình thể nằm úp sấp, anh nhìn gương mặt tĩnh lặng của
chính mình. Bàn tay Zoe mơn trớn trên quai hàm bất động của anh, những
ngón tay run rẩy âu yếm đôi môi mở hé. Những âm thanh cô tạo ra nghe
giống như một linh hồn bị xé thành nhiều mảnh. Anh chưa từng mơ đến có
ai đó có thể tiếc thương cho anh đến thế.

Nhiều giây quý giá đang đếm nhịp trôi qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.