HỒ MỘNG - Trang 340

“Tom.” Anh tuyệt vọng nói, ánh mắt khoá chặt trên Zoe. “Không

có điều gì xảy ra hết.”

“Tôi sẽ lo phần của mình trong việc này.” Bóng ma nói bên cạnh

anh. “Cậu lo phần của cậu.”

“Đó là gì?”

“Tập trung vào Zoe. Nói với cô ấy những gì cậu sẽ nói nếu như cậu

có được thêm vài giây với cô ấy. Làm ra vẻ như cô ấy có thể nghe được
cậu.”

Alex quỳ xuống bên cô, ao ước được vuốt tóc cô và lau khô những

giọt lệ. Nhưng anh không thể ôm cô. Anh không thể cảm thấy hoặc ngửi
hay hôn cô. Tất cả những gì anh có thể làm là yêu cô. “Anh xin lỗi.” Anh
nói khẩn nài. “Anh không muốn rời xa em. Anh yêu em, Zoe. Em là điều
kỳ diệu mà anh tin tưởng. Em lấp đầy tất cả những phần còn lại. Anh ước
gì em có thể nghe được anh. Anh ước gì em có thể biết được điều đó.” Anh
cảm thấy choáng váng, cảm thấy bản thân vỡ tung, mối ràng buộc tâm linh
tan biến mất. Những tàn dư ý thức trượt đi giữa ranh giới lờ mờ của tiền
kiếp và hậu kiếp. Vài giây còn lại cuối cùng của anh đang trôi đi mất. Từ
ngữ không còn là điều có thể nữa. Chỉ còn những ý nghĩ tồn tại, những ý
nghĩ đó bật ra bên ngoài giống như một dãy những quân cờ domino bị đổ
sụp. Không quan trọng anh trở thành thứ gì... Anh sẽ vẫn yêu em. Không
sức mạnh của thiên đường hay địa ngục nào có thể ngăn được anh, và chết
tiệt kẻ nào làm điều đó. Anh sẽ yêu em mãi mãi
.

Mọi thứ bỗng tăm tối, những ngôi sao mờ dần khi bầu trời đổ sụp

và thế giới cuộn lấy chính nó.

“Báng bổ đến tận giây cuối cùng.” Alex nghe ai đó nói đầy chế

diễu. “Không thể nói là tôi có chút ngạc nhiên nào đâu.”

Alex nhận ra giọng của Tom. Anh cảm thấy như thể bị bao bọc bằng

chì, tay chân anh quá nặng để di chuyển. Và rồi nó đánh mạnh vào anh :
anh có một thân thể. Anh có một hình thái cơ học hoàn toàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.