HỔ PHÙ LỆNH - Trang 174

tuổi đã cao, những chuyện trước kia đều không còn nhớ nổi nữa, đối với ông
ấy mà nói, như thế lại là chuyện tốt."

Cô ta vừa nói vừa nhìn cha mình, ông ấy lại ngủ rồi, trong tay vẫn cầm quả
quýt kia.

Gió thổi tới, mang đi một tiếng thở dài. Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt
người phụ nữ, Tô Duy thấy được những nếp nhăn nơi khóe mắt, tuy làn da
đã được chăm rất kỹ, nhưng những dãi dầu của năm tháng vẫn thể hiện ra
trong một thoáng vô tình nào đó.

Có một người đàn ông đã lớn tuổi từ trong tiệm đi ra, nhìn cách ăn mặc thì
có vẻ là gia nhân trong nhà, chủ tiệm nhờ ông chăm sóc cha mình rồi đưa
tay mời Thẩm Ngọc Thư và Tô Duy vào trong.

Buổi chiều cửa hàng có rất nhiều khách, những nhân viên nữ mặc đồng phục
xường xám đều đang bận rộn, bà chủ nói: "Đã sắp đến cuối năm rồi, mọi
người đều đua nhau mua sắm quần áo. Không biết hai vị mua cho mình hay
là cho gia quyến?"

Xin lỗi nhé, cả hai vị này đều không có gia quyến, thế nên Tô Duy ngay lập
tức chỉ vào Thẩm Ngọc Thư.

"Mua cho cậu ấy."

Không ngờ Thẩm Ngọc Thư cũng làm động tác tương tự, chỉ vào Tô Duy,
nói: "Mua cho cậu ấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.