HỔ PHÙ LỆNH - Trang 258

"Không nên đuổi kẻ địch đã cùng đường, dù sao thì chúng ta cũng tóm được
một tên, từ gã lần ra dây mơ rễ má là được rồi."

Tô Duy nói có lý, Thẩm Ngọc Thư và Đoan Mộc Hành không đuổi theo
nữa, tất cả trở lại trong phòng.

Thanh Hoa đã đỡ cha mình và chú Quỳ dậy, cô ta vẫn còn chưa hoàn hồn
lại, giúp cha mình ngồi xuống, chỉnh lại cái khăn quàng cổ bị xộc xệch, lo
lắng nhìn bọn hắn.

Tên tù binh bị Tô Duy ghì chặt, không phản kháng được, đành nheo bên mắt
bị thương, gào lên: "Các người hãy từ bỏ ý định đi, ta sẽ không nói gì hết!"

"Bọn ta còn chưa vội, mi vội cái gì?"

Tô Duy nói xong, hỏi Thanh Hoa xem trong nhà có dây thừng không, chú
Quỳ bảo có rồi chạy đi tìm dây thừng.

Bên cạnh vang lên tiếng gặm đồ ăn, mọi người quay ra thì thấy Diệp lão gia
đã bình tĩnh lại, cầm nửa quả táo ban nãy rơi xuống đất cho vào mồm gặm.

Thanh Hoa vội vàng giành lấy, ông lão không chịu, nhành miệng như muốn
khóc, Thành Hoa đành phải cầm lấy quả quýt trên bàn đưa cho cha, ông lão
lúc này mới chuyển giận thành cười, cúi đầu hì hì bóc quýt.

Phát hiện mọi người nhìn chằm chằm phía này, Thanh Hoa cười gượng:
"Cha tôi mấy năm nay càng ngày càng lú lẫn, có nhiều khi hành động chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.