HỒ QUÝ LY - Trang 446

nhưng đã làm đẹp thời ấu thơ của tôi rất nhiều. Đêm ấy, tôi trằn trọc và im
lặng nghĩ ngợi: ông tôi chưa hề thấy, nhưng riêng tôi đã từng trông thấy con
ma Ngọc Lan. Điều này tôi chẳng nói với ai, và cứ thầm hứa với mình sẽ
gìn giữ bí mật ấy mãi mãi. Tôi ghen tuông mà gìn giữ, bởi vì chẳng có ai,
ngay cả ông ngoại tôi, cũng chưa bao giờ nhìn thấy. Riêng một mình tôi
thấy, vậy đó là đặc ân trời đã riêng ban cho tôi. Cái đặc ân độc nhất trên đời
- Không hiểu sao, tôi cứ nghĩ như vậy - Nếu như ai ở trên đời này không có
một bí mật riêng tư, dù cho điều đó bị coi là ngớ ngẩn, thì chắc chắn người
đó là kẻ bị thiệt thòi, thậm chí có thể nói là bất hạnh. Tổ tiên, khí sông khí
núi đã gửi riêng cho ta điều linh thiêng kỳ bí đó... tôi cứ tưởng như đó là
vật gia bảo được xưa truyền lại... nó như muốn dạn dò tôi để làm kế tiếp
một điều gì đó rất mơ hồ, ta khó bao giờ xác định rõ rệt. Con người cứ như
thể bị quỷ ám, cứ đinh ninh mình phải làm một điều gì đó, một điều có thể
nhỏ bé thôi, nhưng là số phận, mà có khi cả cuộc đời vật lộn cam go mới có
thể tìm ra.
Con ma Ngọc Lan của tôi hình thù thế nào? Cứ nhớ mãi một đêm mùa hạ
năm tôi trạc chừng bẩy, tám tuổi - tôi cũng ngồi ở thềm nhà nhìn ra góc
vườn, chỗ cây ngọc lan. Hương lan ngát trời. Hương lan đượm vào vườn
cây thuốc, đượm vào lùm cây bưởi. để man mác theo ngọn gió đến đánh
thức cái hồn mơ màng ở chỗ sâu kín trong tôi, vẫy gọi nó thoát xác, để ra
nô đùa dưới trăng hè. Tôi như bị thứ mê hồn hương ấy vừa ru rím, vừa rủ rê
đi vào cuộc xuất thần. Trong giấc ngủ ngồi chập chờn, đột nhiên, tôi rùng
mình. Rùng mình, bởi vì hồn tôi hay chính là tôi chợt trông thấy cái vòm lá
thẫm của cây ngọc lan đang lắc lư. Cảm giác cái cây như một con người
đang cựa quậy muốn gắng hết sức... lột xác Rồi cây lan bỗng run bần bật.
Toàn bộ không gian quanh vùng cũng nức lên, ngút ngát hương thơm.
Không gian được ướp hương hay là cây lan đang vắt mình phun ào ạt thứ
mê hồn hương kỳ lạ, để tặng cho người. Chính phút ấy, từ bóng sẫm, tôi
trông thấy con ma Ngọc Lan lững thững bước ra ánh trăng. Thế là tôi
choàng tỉnh dậy, và không tin ở mắt mình nữa. Tôi dụi mắt. Đúng là tôi
đang thức.
Chính đôi mắt tôi đã trông thấy hồn ma. Những con ma của người đời, của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.