HỒ QUÝ LY - Trang 447

hầu hết mọi người, thảy đều xấu xí, đều làm ta rùng mình sởn gáy, trái lại,
con ma Ngọc Lan của tôi lại là một giai nhân. Một cô gái đẹp, rất trẻ, đội
nón thúng quai thao, mạc áo mớ ba, bên trong áo lụa bạch, ở giữa áo hồ
thuỷ, bên ngoài áo là mầu cánh gián. Cô bước đi làm mớ váy lụa, trong
trắng ngoài đen sột soạt; mớ thắt lưng mầu hoa đào và hoa lý phất phơ. Đôi
chân cô đi hài cườm, lướt trên đầu ngọn cỏ tựa đang bay. Còn thêm một
điểm khác nữa: con ma của người đời đều độc ác, chúng hiện hình như chỉ
để doạ nạt, chỉ để báo một điều dữ, làm cho con người phải đẫm mồ hôi
lạnh toát. Riêng con ma Ngọc Lan của tôi lại hiền lành, cô con gái nón
thúng quai thao ấy đứng giữa vườn hoa thuốc, nở nụ cười với tôi, vẫy nón,
rồi thủng thỉnh quay về gốc hoa lan, và... hoà tan trong vũng tối góc vườn,
để cho tôi ngơ ngẩn trông theo. Cũng không hiểu sao, trong thâm tâm, tôi
cứ đinh ninh rằng đó là một điềm lành đã xuất hiện ở lúc rạng đông cuộc
đời mình. Rồi nhiều buổi chiều khác, tôi cứ ngồi ở thềm ngôi nhà cổ, chờ
đợi, rình gặp lại cái phút kỳ diệu mà một lần tôi đã thoáng thấy, nhưng phút
đó không bao giờ tái hiện. Hay, nói cho đúng hơn, điều kỳ diệu ấy chỉ tái
hiện trong giấc mơ tôi. Cô gái Ngọc Lan, hay cô ma xinh đẹp ấy, trong
cuộc đời tôi, thỉnh thoảng lại về trong mộng; đó là những lúc, trong những
cơn bão tố cung đình, lòng tôi mang nhiều phiền muộn...
***
Hôm nay, trong cái chập choạng, tôi lại ngồi ở thềm ngôi nhà cổ nghĩ xa
nghĩ gần. lòng buồn man mác, nghĩ tới số phận của những người thân đang
bị cuốn theo, không cưỡng nổi, những cơn co giật cuồng nộ của sóng thịnh
suy. Khu vườn này, ngày xưa, chẳng đã in dấu chân của Thánh Ngẫu, của
Thuận Tôn... đó sao, chẳng đã từng nghe tiếng cười giòn giã sung sướng
của những đứa em tôi đó sao; nhưng nay Thánh Ngẫu lúc nào cũng khóc,
nó đã trở thành bà thái hậu u buồn; còn Thuận Tôn, sau khi làm lễ truyền
ngôi cho Thái tử An, chắc lúc này đã ra tới Hải Đông, lên núi cao, ngồi tĩnh
toạ, để tìm giấc mơ tiên... trong khói núi, sương chiều. Tôi muốn chối bỏ tất
cả. Mà phút mơ màng trở về thủa ấu thơ lúc này cũng là cách chối bỏ. Bây
giờ, tôi đã quá lớn để có thể đốt nén hương, nhen một ngọn lửa trong cái
hốc ở gốc cây ngọc lan, nhưng chắc chắn trong lòng tôi vẫn còn bí ẩn leo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.