HỒ SINH TỬ - Trang 25

phòng tạm giam không có gương, tôi cũng không nhìn thấy khuôn mặt của
mình, chắc là quầng mắt đã thâm sì rồi. Không nuốt nổi bất cứ thứ gì, trong
dạ dày vô cùng khó chịu, hộp cơm bữa sáng đặt ở dưới đất.

Ngày mùng 6 tháng 6 năm 1995, buổi sáng, lần đầu thẩm vấn.

“Trong phòng ký túc xá của tôi đã tìm thấy thứ gì vậy?”

Cảnh sát còn chưa kịp nói, tôi đã cướp lời hỏi một câu, Hoàng Hải trả lời
bằng giọng trầm đục:

“Chiếc bình nhựa đó, được tìm thấy ở trên nóc tủ quần áo của anh. Mặc dù
bình trống rỗng, nhưng vẫn còn lưu lại chất độc được tinh luyện từ cây trúc
đào, qua kiểm nghiệm thì chỉ mới vài ngày gần đây.”

“Ý anh muốn nói là tôi tinh luyện chất độc của cây trúc đào, và đầu độc
chết Liễu Mạn vào tối ngày hôm kia sao?”

“Hiện giờ, anh chính là nghi phạm lớn nhất, nhưng không đồng nghĩa với
việc anh chính là hung thủ.”

Không có gì phải giải thích thêm nữa, tất cả mọi người đều đã coi tôi là
hung thủ giết người - nhận định tôi và Liễu Mạn có mối quan hệ bất chính,
và tôi thì lại sắp sửa kết hôn, cô ấy sẽ trở thành viên đá cản đường lớn nhất,
nói không chừng sau khi tốt nghiệp, sẽ còn liên tục quấy nhiễu. Tôi ở trong
ký túc xá trường, có điều kiện gây án, hơn nữa trong vườn trường ở đâu
cũng là cây trúc đào, nửa đêm ra ngoài lấy ít chất độc thì quá dễ dàng. Căn
gác xép ở thư viện, ban đêm chẳng ai dám lên cả, cũng chỉ có tôi mới có
thể lừa Liễu Mạn bước lên...

“Tôi không giết người!”

Chỉ trời mà thề thì có tác dụng sao? Tôi thật là ngu ngốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.