HỒ SINH TỬ - Trang 305

“Cô đừng lo, hôm nay chị ấy còn gọi điện thoại cho cháu, nhờ cháu thay
chị ấy tới thăm cô cơ mà.”

Bầu không khí đột nhiên trầm hẳn xuống, bà bưng tách trà lên nhấp một
ngụm lớn: “Được rồi mà, cảm ơn cậu nhé, Tư Vọng.”

“Cô không ăn bánh trung thu à?”

Bà mở to khuôn miệng đã rụng sạch răng.

“Cháu xin lỗi!”

Cậu thiếu niên tự tát vào mặt mình một cái, rồi cắt từng miếng bánh trung
thu ra, bưng nhân đến trước mặt bà cụ. Bà lão gần 90 tuổi cầm miếng bánh
đưa vào miệng, nhắm mắt, mất một lúc lâu mới nuốt hết: “Cảm ơn cháu!
Lần trước ăn bánh trung thu là tết Trung thu năm 1948.”

“Bao nhiêu năm nay Doãn Ngọc không ăn bánh trung thu cùng cô ư?”

“Bánh trung thu phải ăn cùng với người thân, mà chúng ta thì đều là cô nhi
quả phụ, cháu không hiểu được đâu, cháu ạ.”

“Không đâu, cháu hiểu mà.”

Vẻ mặt cậu vô cùng nghiêm túc.

“Ngày mai là tết Trung thu rồi - sắp quên mất hương vị bánh trung thu ra
sao mất rồi, có lẽ là rất khác so với thời của ta”. Ánh mắt cô Tào đượm vẻ
mỏi mệt, không thể nào tưởng tượng ra nổi rằng sáu mươi năm trước đây
chính là nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành khiến cho một người đàn
ông phải bảo vệ đến tận cuối đời, “Nó đang ở Hong Kong thật sao?”

“Đúng thế ạ!”

Doãn Ngọc vẫn còn sống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.