HỒ SINH TỬ - Trang 312

Cô bé nhỏ nhắn xinh tươi 16 tuổi, có gương mặt tựa búp bê bằng sứ, mái
tóc đen huyền rủ xuống cùng đôi mắt long lanh đến mức bọn con trai phải
lóa mắt không dám nhìn. Cô bé vừa mới thi đỗ vào một trường cấp 3 trong
thành phố, đang nghe “Nguyện cùng người sống mãi” mà Đặng Lệ Quân
hát trong điện thoại. Vẫn còn hai tiếng đồng hồ nữa, mặt trăng sắp lên đến
giữa bầu trời rồi, cô cứ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ khiến bố cô lo lắng
không biết có phải cô đang bắt đầu mơ mộng tình yêu rồi hay không?

Chuông cửa kêu kính coong.

Bố đang ở trong bếp nấu ăn, cô bé chạy ra mở cửa thì thấy một thiếu niên lạ
mặt trạc tuổi mình nhưng lại cao hơn đến hơn nửa cái đầu, gương mặt hơi
ngượng nghịu đứng trước cửa nhìn cô bé.

Nhà họ Thân có con gái mới cập kê, giữ trong khuê phòng chưa ai gặp.

“Cậu là ai?”

Đây vốn là câu mà cô bé nên hỏi, ấy thế mà đã bị đối phương tranh mất, cô
buột miệng trả lời: “Thân Mẫn.”

Cô lại cảnh giác lắc lắc đầu: “Xin lỗi, tôi có biết cậu không?”

“Tôi tới tìm bố cậu.”

“Đợi một chút!”

Thân Mẫn nhíu mày, nặng nề đóng sập cánh cửa rồi gọi bố. Cô cứ luôn cảm
thấy mình từng thấy gương mặt này ở đâu đó rồi?

Người kiểm sát viên về hưu 61 tuổi, hai bên tóc mai đã điểm bạc, gương
mặt thanh tú gầy guộc nhưng đôi mắt lại rực lửa, rất có thần.

“Cậu là...” Thân Viện Triều sững người đứng nơi bậu cửa, cẩn thận nhìn
ngắm gương mặt ấy, “Con trai của cảnh sát Hoàng Hải?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.