HỒ SINH TỬ - Trang 313

“Cháu chào bác, kiểm sát Thân, bố cháu là cảnh sát Hoàng Hải, trước đây
chúng ta đã từng gặp nhau rồi, cháu tên là Lượng ạ.”

“Lượng, mau vào nhà đi!”

Chàng thiếu niên rất lễ độ gật đầu rồi bước vào nhà, trong tay còn xách một
hộp bánh trung thu: “Chúc bác tết Trung thu vui vẻ ạ!”

Viên kiểm sát về hưu Thân Viện Triều ban đầu từ chối cho có lệ, thế nhưng
đối phương chỉ là một học sinh trung học, nên ông cũng nhận lấy. Thân
Mẫn ngoan ngoãn lui xuống bếp rót một tách trà nóng bưng lên, Thân Viện
Triều hỏi Lượng: “Con trai, có muốn uống nước ngọt không?”

“Dạ không ạ.”

“Chuyện của bố cháu, năm ngoái bác đã nghe nói rồi. Bố cháu đã hy sinh
trong lúc truy bắt kẻ sát hại con trai bác. Bác thật xấu hổ, trước kia cứ luôn
đến nhà cháu gây sự vô lý, lại còn tranh cãi với bố cháu. Nhưng bác vẫn
nhớ lời bố cháu nói. Ông ấy bảo rằng chắc chắn sẽ bắt được hung thủ, trừ
phi ông ấy chết! Ông ấy thật sự là một cảnh sát ưu tú! Bác đã trách lầm ông
ấy rồi, thực ra bác cũng rất muốn đến đưa ông ấy đến nơi an nghỉ cuối
cùng.”

“Không sao đâu ạ, khi còn sống, vụ án duy nhất bố cháu chưa phá được
chính là vụ án mạng năm 1995 trên đường Nam Minh, và cả những vụ án
giết người dã man được cho là do cùng một hung thủ gây ra trong khoảng
thời gian đó. Bố cháu từng căn dặn cháu rằng, sau này lỡ như ông có mất
đi, cháu cũng phải kế thừa di nguyện của ông, dù thế nào đi chăng nữa cũng
phải phá được vụ án này, phải thường xuyên liên lạc với bác, nếu bác có
gặp khó khăn gì, cháu có nghĩa vụ phải giúp đỡ bác ạ.”

“Ôi, không ngờ cảnh sát Hoàng Hải lại là một người tốt đến thế, nhưng mà,
cháu vẫn còn đang học cấp 3, chỉ e cháu không giúp nổi bác đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.