HỒ SINH TỬ - Trang 314

“Không sao đâu ạ, cháu sẽ thi vào trường cảnh sát, sau này sẽ trở thành một
cảnh sát bác ạ”

“Hiếm có chàng trai nào đầy tinh thần trách nhiệm như cháu lắm, quả là hổ
phụ sinh hổ tử, ba năm không gặp đã lớn lên trở thành anh chàng đẹp trai
rồi. Nếu như Thân Minh con trai bác còn sống thì năm nay cũng phải hơn
40 tuổi rồi.”

Trong căn phòng treo di ảnh Thân Minh và người vợ quá cố của Thân Viện
Triều, bên dưới có một bức trướng nhỏ và hai chiếc bánh trung thu thơm
ngon mới tinh tươm, chắc chắn là hôm nay vừa mới đặt lên.

“Cháu có thể thắp một nén nhang không ạ?” Cậu thiếu niên lặng lẽ đứng
lên, “Cháu muốn thay mặt người bố quá cố của cháu.”

Khóe mắt Thân Viện Triều ầng ậc nước, ông xúc động lấy ra ba nén nhang:
“Tiểu Mẫn, mau châm nhang giúp cậu ấy đi.”

Cô thiếu nữ nhìn cậu bằng ánh mắt hoài nghi tựa như đang nhìn một người
bệnh tâm thần, nhưng cô là một cô bé rất nghe lời bố. Cậu thiếu niên cúi
mình ba lần trước hai tấm di ảnh rồi cắm nén nhang lên bàn thờ.

Cậu thiếu niên quay đầu lại tựa như u hồn, u oán nhìn vào mắt Thân Viện
Triều.

Từ đáy mắt viên kiểm sát già xẹt qua một tia kinh ngạc, ông vô thức lùi lại
một bước, nhíu mày: “Con trai, cháu...”

“Bác Thân, nếu bác có manh mối mới nào, xin hãy cho cháu biết.” Cậu đưa
số điện thoại di động cho Thân Viện Triều, “Cháu nhất định sẽ giúp bác bắt
được hung thủ.”

“Không cần đâu”, ông Thân vẫn chưa mất hết tỉnh táo, “Cháu còn quá nhỏ,
những chuyện như bắt hung thủ hãy để cho người lớn làm đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.