HỒ SINH TỬ - Trang 316

“Con có thấy thông báo dán ở đầu ngõ không? Khu nhà ta sắp bị giải tỏa
rồi, không biết họ sẽ chia cho mấy đồng nữa? Hàng xóm láng giềng đều
bảo sắp xảy ra chuyện lớn rồi, mẹ cũng không biết phải làm sao nữa?”

“Con không muốn chuyển nhà.”

“Con à, con sinh ra ở đây, sớm đã quen thuộc với ngôi nhà này rồi, nhưng
mẹ luôn cảm thấy có lỗi với con vì đã không để cho con sống trong một căn
nhà tốt hơn. Chỉ khi con sống cùng nhà họ Cốc mới có được vài ngày tốt
đẹp. ”

Cô nói mà khóe mắt đỏ hồng, Tư Vọng ôm chặt lấy mẹ: “Mẹ, mẹ đừng
nhắc đến nhà họ Cốc nữa!”

Ngoài cửa sổ, ánh trăng trong trẻo tới nhức mắt.

Chương 5

Tiểu Chi,

Đọc chữ cũng như gặp người.

Anh chưa từng kể với em về cái lần gặp ma ngày ấy.

Ở gần trường cấp 3 Nam Minh có một nhà máy sản xuất gang thép đã phá
sản, em cũng biết cạnh đó có một bãi đất hoang phải không. Năm 1988,
anh vẫn còn đang học lớp 12, vẫn hay cùng bạn học đến đó đá bóng, mỗi
lần đá bóng bay qua tường nhà máy là anh lại phải trèo sang nhặt. Có hôm
đá bóng rất muộn, khi anh trèo qua tường, quay đầu nhìn lại đã thấy mọi
người chạy hết sạch rồi. Trời mùa đông tối rất nhanh, gió rít dữ dội, trước
mắt anh là nhà máy vắng tanh không một bóng người, chỉ có nhà xưởng ở
khu Ma nữ ấy và đám dây leo mọc hoang khô úa mà thôi. Người ta đồn
rằng, những lúc thế này dễ gặp ma nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.