HỒ SINH TỬ - Trang 353

“Nhưng sao em lại biết tôi sẽ trốn ở đây?” Cô vuốt phẳng lại váy cho ngay
ngắn, sợ cậu nhìn thấy phía sau, “Không thể nào! Không ai biết về cánh
cửa nhỏ trên sân thượng hết! Trừ phi...”

“Em biết.”

Cậu làm động tác bảo cô giữ yên lặng, dưới ánh đèn tù mù, thầy An thất
vọng tràn trề đang bước ra khỏi cổng trường.

“Tư Vọng, rốt cuộc em là ai?”

“Em đã từng tới đây.” Cậu vắt tay lên lan can sân thượng, “Rất nhiều năm
về trước.”

“Em mới tí tuổi đầu mà dám nói với cô là rất nhiều năm trước à?”

“Mười bảy năm trước, cô cũng đứng ở nơi này, liêu xiêu tựa như sắp rơi
xuống, có người giữ cô lại từ phía sau, nếu không cô đã rơi xuống dưới kia
và chết rồi. ”

“Im miệng!”

Cuối cùng, sắc mặt Âu Dương Tiểu Chi đã hoàn toàn thay đổi, cô vừa bước
vài bước toan rời đi đã quay đầu lại, muốn nói lại thôi.

“Thật ra, cô muốn tự sát.”

“Cô không muốn!” Cô cúi đầu không dám nhìn vào mắt đối phương, “Cô...
cô chỉ là... buổi tối nhức đầu nên muốn ra ngoài hóng gió, không cẩn thận
nên trượt chân thôi mà...”

“Ngày đó cô đâu có nói vậy! Cô nói từ khi bước vào ngôi trường này, đã có
người phao tin đồn nhảm về cô, rồi một đồn mười, mười đồn trăm, thêm
mắm dặm muối, chứ thực ra cô là một cô gái ngoan, không dám chuyện trò
gì nhiều với bạn nam, càng không dám giao du với đám thiếu niên cá biệt,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.