HỒ SINH TỬ - Trang 355

“Thầy nhận ra em rồi ư?”

“Từ ánh mắt đầu tiên tôi đã có cảm giác mình từng gặp em rồi, sau đó mới
phát hiện em hơi kỳ lạ nên bắt đầu âm thầm để ý đến em. Không ngờ mấy
năm trôi qua em đã lớn thế này rồi, em thường hay ngẩn người nhìn về bãi
đất hoang đối diện trường học, có lúc lại còn một mình đi về khu Ma nữ,
nên tôi mới nhớ ra cô bé ngày xưa.”

“Thầy Thân, em cứ tưởng thầy sẽ mãi mãi không bao giờ nhận ra em nữa.”

“Quà em tặng cho tôi, giờ tôi vẫn còn giữ mà.”

“Đây là lần thứ ba thầy cứu mạng em, lần này em biết lấy gì để đền ơn
thầy đây?”

“Món quà mà thầy mong được nhận nhất chính là mỗi ngày có thể nhìn
thấy em sống thật vui vẻ.”

Âu Dương Tiểu Chi hiểu ý mỉm cười, rồi sau đó không kiêng dè gì nữa mà
cười phá lên, cười đến mức tưởng như toàn trường đều có thể nghe thấy.

Ngày hôm sau, rất nhiều học sinh đều nói rằng đêm qua nằm mơ thấy ma
nữ gào thét điên loạn.

Năm 2012, cũng là một đêm xuân buốt giá, Tiểu Chi đứng trên sân thượng
của khu nhà tổng hợp, ánh trăng rọi xuống bờ mi ướt đẫm.

“Trò Tư Vọng, em nghe được những chuyện này từ đâu?”

Đối diện với ánh mắt hoảng loạn của cô, cậu thiếu niên chỉ vào đầu của
chính mình.

“Em bị bệnh tâm thần có phải không? Học kỳ trước có phải chính em đã
lén lút nhét mẩu giấy chép bài thơ của Hoàng Trọng Tắc vào bàn làm việc
của cô không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.