HỒ SINH TỬ - Trang 393

Nửa đêm, trên đỉnh tòa nhà ba mươi tầng bao quát được gần một nửa thành
phố, ngoài cửa sổ không khí đã gần đóng băng. Chiếc điện thoại Samsung
của cậu nam sinh vang lên khúc nhạc “Nếu còn có ngày mai”, nhưng đã
không còn là bản gốc năm 1990 nữa, mà là bản hát lại của Tín và Tiết
Nhạc. Tiểu Chi ngồi xếp bằng trên bậu cửa sổ, không ngừng hà hơi thổi khí
nóng lên lớp cửa kính, tạo ra những vòng bóng trắng mờ ảo. Cậu chạm đầu
ngón tay vào những chiếc bóng trắng ấy, vẽ ra hình dáng một chú mèo, rồi
lại đeo thêm mắt kính cho chú mèo ấy.

“Trò Tư Vọng, đừng có nghịch.”

Cô lại tặng cho tấm kính thêm một vòng khí trắng, nháy mắt nuốt mất chú
mèo.

“Tôi là Thân Minh.”

“Đêm nay, tôi để cậu đến đây, không liên quan gì đến Thân Minh cả.”

Đây là căn hộ mà Âu Dương Tiểu Chi thuê để sống một mình, căn hộ nhỏ
có một phòng khách và một phòng ngủ được sắp xếp rất sạch sẽ, ngăn nắp.

Nhiều ngày rồi họ chưa nói với nhau câu nào, dù có gặp trên lớp cũng
chẳng thể bốn mắt nhìn nhau. Sớm hôm nay, cô nhận được tin nhắn của Tư
Vọng: “Tiểu Chi, tôi muốn gặp em, nếu vẫn còn có ngày mai?”

Đúng vào ngày thứ sáu, Tiểu Chi chần chừ mãi đến chiều muộn, khi sắc
trời đã tối mịt như lúc nửa đêm, mới gửi cho cậu địa chỉ nhà. Đêm nay
không chỉ là ngày tận thế, mà còn là ngày đông chí, ngày mà bán cầu Bắc
có đêm dài nhất và ngày ngắn nhất trong năm. Những năm trước đây, vào
ngày này người ta phải đi viếng mộ, đốt vàng mã cho thân nhân và tổ tiên.
Tương truyền rằng đó là ngày âm khí nặng nề nhất, khi đêm xuống ma quỷ
thường xuất hiện, người sống phải nhanh chóng về nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.