HỒ SINH TỬ - Trang 397

chỉ cứu được một người, có lẽ cũng sẽ giành được cơ hội tiến cử vào
trường. Thực ra, tôi mới là kẻ ích kỷ nhất! Những tháng ngày học lớp 12,
mỗi ngày tôi đều mơ tưởng đến trận hỏa hoạn khủng khiếp đó, hoặc bất ngờ
có một trận lũ lụt nào đó khiến thầy trò cả trường rơi vào nguy hiểm, có
vậy tôi mới có thể liều thân cứu người, mới được toàn thành phố biểu
dương... người nên nói xin lỗi, phải là tôi.”

“Không, anh đã cứu em, còn em đã châm lửa thiêu chết biết bao người, kể
cả những người lang thang đã nuôi em lớn lên, em là thủ phạm giết người,
ít nhất cũng là thủ phạm phóng hỏa. Nhưng em chưa từng nói ra bí mật
này.”

Cậu nhìn xuống chúng sinh vần vũ giữa này tận thế dưới kia, cười ảo não:
“Tôi đã sớm biết bí mật của em rồi - khi tôi cứu em ra khỏi đám cháy, trên
người em có một bao diêm đã cháy hết một nửa, tôi lén giấu nó vào túi
quần mình. Những lời em nói với tôi khi đó, cùng với ánh mắt sợ hãi, đã đủ
cho tôi biết chân tướng sự việc.”

“Tại sao anh không nói ra?”

“Tôi không muốn thấy cuộc đời em bị hủy hoại! Và còn cả lý do ích kỷ của
tôi nữa, nếu em không phải là người bị hại mà chính là người phóng hỏa,
thì tôi cũng chẳng có chút nghĩa khí nào khi cứu em đâu - ai sẽ trao vinh dự
vì nghĩa quên mình cho kẻ đã cứu thủ phạm đốt nhà cơ chứ?”

Tiểu Chi đồng bệnh tương lân vuốt ve cằm cậu: “Thầy Thân, em còn nhớ
mười bảy năm trước, trên cánh đồng hoang ở đường Nam Minh, thầy đã
nói với em rằng: “Chúng ta là cùng một loại người”.”

“Giống như hai ngôi sao băng, cùng một lúc từ khung trời xa xôi bay tới
hành tinh xanh, cùng lúc xuyên qua tầng khí quyển, thiêu đốt tất cả tan tành
thành tro bụi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.