HỒ SINH TỬ - Trang 400

Tư Vọng vẫn còn muốn nói điều gì, miệng đã bị tay Tiểu Chi bịt kín:
“Đừng nói gì nữa.”

Rất lâu sau, cậu tránh thoát tay cô, nói: “Mười ba ngày sau, tôi cũng chết.”

“Năm 1995, là khoảng thời gian thế nào với em nhỉ? Sau khi thầy Thân
Minh qua đời, em thi đỗ Đại học Sư phạm, sau khi tốt nghiệp liền đi dạy ở
khu vùng sâu vùng xa khó khăn ở miền tây, bởi vì em cũng giống những
đứa trẻ ở đó, đều có tuổi thơ đói ăn, thiếu mặc, và thất học.”

“Tôi không cần biết quá khứ của em, giờ đây chỉ còn lại một nghi vấn duy
nhất, dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng khó có thể hé răng, tôi sợ nếu như
nói ra bí mật này, tôi sẽ vĩnh viễn biến mất trước mắt em.”

Âu Dương Tiểu Chi ôm mặt: “Em biết anh đang nghĩ gì? Ngày 19 tháng 6
năm 1995, tại sao em lại hẹn gặp anh lúc 10 giờ đêm ở khu Ma nữ? Tại sao
anh lại bị người ta sát hại, mà em thì thất hẹn không đến? Lẽ nào chỉ là vì
cơn mưa bão đó? Sau khi anh chết, tại sao em không nói gì với trường học
và cảnh sát mà ngược lại, còn lừa dối tất cả mọi người?”

“Em vẫn có chuyện gì giấu tôi phải không?”

Cô không trả lời câu hỏi của Tư Vọng nữa mà quay đầu nhìn ra cửa sổ tầng
30, một đêm lạnh cắt da cắt thịt thế này, mênh mang đèn đuốc đô thị, chẳng
qua cũng chỉ là hư ảo mà thôi. Chiếc điện thoại Samsung vẫn đang ngân lên
tiếng nhạc chuông “Nếu thực sự có thể có ngày mai, liệu có thể làm xong
hết những điều dang dở, liệu tất cả có tan biến như mây khói, nếu như
không có ngày mai...”

Nửa đêm. Mười hai giờ.

Khi cậu tỉnh lại từ giấc mộng giết người liên tiếp thì đã là sáng sớm ngày
22 tháng 12. Rừng gang thép ngoài cửa sổ vẫn chưa hề suy suyển, chỉ có
bầu trời đầy hoa tuyết bay bay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.