HỒ SINH TỬ - Trang 401

Quả nhiên, vẫn còn có ngày mai.

Âu Dương Tiểu Chi đứng bên cửa sổ, mặc áo ngủ bằng vải bông, tóc xòa
trên mặt, cô thẫn thờ nhìn thành phố chìm trong tuyết. Cậu đứng sau lưng
cô, không dám ôm lấy bờ vai cô nữa, mà chỉ vùi đầu ngửi hương tóc cô.

Mùi hương.

Bỗng nhiên cô quay đầu lại nhìn vào mắt cậu thiếu niên, hai bờ môi chỉ
cách nhau trong gang tấc, rồi cô khẽ lắc đầu: “Tư Vọng, xin cậu hãy về đi,
mẹ cậu đang đợi cậu ở nhà.”

Cô đang đuổi cậu đi.

Cậu không còn nói câu “Tôi là Thân Minh nữa”, chỉ lẳng lặng mặc quần áo,
trước khi khép cánh cửa lại, cậu ngoái nhìn cô lần cuối, cô tựa như sương
như khói mơ hồ, chỉ chớp mắt thôi là tan theo mây khói.

Muốn từ biệt ra sao?

Tư Vọng bước trên nền tuyết lạnh băng, hứng lấy những bông hoa tuyết
nhỏ như mẩu giấy vụn, thành phố sau ngày tận thế ấy lần đầu tiên khiến
cho người ta cảm thấy thân thuộc, bước chân đạp tuyết cũng nhẹ nhàng bay
bổng hơn rất nhiều.

Tới bờ sông Giang Tô, vẫn trên cây cầu Vũ Ninh ấy, cậu nằm bò trên lan
can đọng đầy tuyết, ngắm nhìn dòng sông sinh tử cuồn cuộn chảy, vô số
bông tuyết rơi xuống, chớp mắt tan ra thành nước...

Mặt trời lên, cậu quay lại ngôi nhà ở khu dân nghèo, mẹ cậu ngồi trước cửa,
vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc - Cả đêm Hà Thanh Ảnh không ngủ, hốc mắt
thức trắng đêm đỏ au, như già đi vài tuổi.

“Con đã đi đâu thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.