HỒ SINH TỬ - Trang 410

ra vào vào. Mẹ cậu nói bên tai cậu: “Kế Tông, bố con sống ở đây, rồi bố
con sẽ cho mẹ con mình một cuộc sống tốt đẹp.”

Cậu chưa từng gặp mặt bố mình.

Từ khi được sinh ra trên cõi đời này, thế giới của cậu chỉ có mẹ và ông bà
ngoại, thấy những đứa trẻ khác có bố, cậu mới về hỏi mẹ, câu trả lời nhận
được là - bố đang ở một nơi xa lắm, là một kẻ khốn kiếp độc ác bất chấp
thủ đoạn, đã vứt bỏ cậu và mẹ, cả đời này không cần phải gặp lại ông ta
làm gì.

Bảy năm trước Kế Tông mới biết tên bố mình, nhờ vào một bản sao chứng
minh nhân dân. Địa chỉ đang ở ngay trước mắt cậu, một tòa nhà lớn của nhà
giàu, nhưng người trong nhà đã đi vắng cả, chỉ có một người phụ nữ trẻ
đứng ngoài cửa.

Đó là em họ của bố, người có gương mặt lạnh lùng xinh đẹp. Thì ra bố cậu
đã mất tích rồi, tòa nhà ấy đã đổi chủ nhân, không có ai giúp được họ nữa,
dẫu cô ta có cho mẹ cậu vài ngàn tệ.

Mẹ cậu thất vọng dắt cậu về quê cũ.

Nhiều năm sau, mẹ cậu mở quán bán hàng ăn ở đầu phố mưu sinh mà vẫn
nuôi được con trai cao gần 1m80, phía trên lông mày còn có một cái bớt
màu xanh nhạt.

Trong tiệm mì Quế Lâm đối diện quán net, có một đôi mắt đang không
ngừng chiếu tướng cậu.

Đó là một người đàn ông trung niên với mái tóc bình thường, trên khuôn
mặt trắng xanh không có cọng râu nào, gương mặt cũng khó để lại cho
người ta ấn tượng gì sâu sắc, dễ dàng chìm nghỉm giữa dòng người, chỉ có
vầng trán xuất hiện một cái bớt màu xanh nhạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.