HỒ SINH TỬ - Trang 415

Trong nhà không có điều hòa và lò sưởi nên lạnh tựa hầm băng, may mà
trên bàn có một nồi lẩu tự làm cùng với bếp điện từ, hơi nước tỏa ra làm
căn phòng chật chội có thêm chút hơi ấm. Lộ Kế Tông và mẹ ngồi cùng
nhau, vừa ăn bữa cơm tất niên đơn giản mà ấm cúng, vừa xem tường thuật
trực tiếp chương trình gặp nhau cuối năm vô vị. Mấy ngày trước cậu mở
thùng thư ra, phát hiện có người lục lọi, một bức thông báo của nhà trường
gửi tới bị ai đó tự ý bóc ra, không biết là đứa mất dạy nào.

Bỗng nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Ai lại đến thăm vào đêm ba mươi thế này? Mặt mẹ cậu biến sắc, lắp bắp tự
nhủ: “Lẽ nào - là ông ta?”

Bà hoảng hốt đứng dậy, sờ soạng gương mặt con trai, rồi lại vội vàng chạy
đi soi gương, thấy mình xấu đến không chịu đựng nổi.

Tiếng gõ cửa vẫn vang lên chát chúa.

Lộ Kế Tông đã mở cửa, bên ngoài con đường tối đen, có một người phụ nữ
khoác áo choàng.

Ánh đèn hắt lên mặt người đó, khoảng ba mươi tuổi, gương mặt vẫn mê
hồn, mái tóc dài buông xõa trên vai, toàn thân tỏa ra khí lạnh.

Thiếu niên không kìm được hắt xì hơi một cái, lùi lại mấy bước: “Tôi nhận
ra cô.”

“Đúng vậy, không ngờ cậu đã cao thế này rồi.”

“Kế Tông!” Phía sau vang lên giọng nói bất an của mẹ cậu, “Ai đấy?”

Sau đó, Trần Hương Điềm cũng nhìn rõ mặt cô ta, thái độ phấn khởi chờ
mong chuyển thành thất vọng và nghi hoặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.