HỒ SINH TỬ - Trang 416

“Xin hỏi cô là...?”

“Cháu họ vẫn còn nhớ tôi mà.”

Cô ta bước vào căn nhà đang ăn dở bữa lẩu tất niên, cẩn thận quan sát bài
trí trong phòng, những nồi niêu và đồ điện gia dụng cũ nát được mua lại
đều thể hiện rõ ràng, rằng đây là một gia đình nghèo khổ ăn bữa nay lo bữa
mai.

“Cô là... em họ của Lộ Trung Nhạc?”

Cô gái lộ ra nụ cười ấm áp: “Chào chị, lần đầu gặp cũng đã bảy năm về
trước rồi.”

“Ba mươi tết rồi, sao cô lại tới đây? Lộ Trung Nhạc đâu? Anh ta đang ở
đâu?”

Trần Hương Điềm hỏi dồn dập, nhưng chỉ nhận được một câu trả lời đơn
giản: “Anh họ vẫn chưa có tin tức gì, dạo này em đang làm việc tại đây nên
tiện thể tới thăm Kế Tông. Hôm tết dương lịch em có nhắn tin cho chị,
chính chị đã cho em địa chỉ này mà.”

“Ừ nhỉ, mau ngồi đi! Cứ tự nhiên như ở nhà nhé, nếu không chê thì mời cô
cùng ăn bữa cơm tất niên, cứ gọi tôi là chị dâu là được.”

“Vâng, em là Tiểu Chi.” Cô sảng khoái ngồi xuống, trong tay còn lỉnh kỉnh
đủ thứ quà cáp, có cả tiền mừng tuổi cho Lộ Kế Tông, “Mấy năm nay Kế
Tông sống thế nào?”

“Ôi! Cái thằng bé này đúng là xui xẻo, đang học trường nghề thì trường
đóng cửa, giờ thất nghiệp ở nhà, ngày nào cũng chơi điện tử trong quán
net.”

Lộ Kế Tông từ đầu đến cuối im như thóc, cúi đầu mò chiếc bánh chẻo trong
nồi lẩu, lúc này mới ngẩng đầu nhìn vào mắt cô họ nói: “Cháu muốn ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.