HỒ SINH TỬ - Trang 455

“Thầy còn nhớ cậu ấy chứ? Dáng người thấp bé, mặt mũi trắng tinh,
thường bị hiểu lầm là con gái.”

“À, là cậu ta...” Toàn thân Trương Minh Tùng giãy lên tựa như bị kim đâm,
“ Sao... sao em lại biết cậu ta?”

“Hai tháng trước khi cậu ấy xảy ra chuyện, cậu ấy thường xuyên đến tìm
thầy học thêm có đúng không? Mỗi lần đều vào buổi tối, lần nào cũng nửa
đêm mới về phòng. Từ đấy về sau, cậu ấy chẳng chịu nói năng gì nữa, bọn
em đều tưởng áp lực thi đại học quá lớn, không ngờ là vì bị thầy...”

“Rốt cuộc em là ai?”

“Em là ai không quan trọng! Quan trọng là ở chỗ hơn hai mươi năm qua
thầy đã làm những gì?” Tư Vọng lấy từ trong ngăn kéo bàn của ông thầy ra
một con dao cạo lông mày, cọ cọ lên mặt Trương Minh Tùng, “Nếu thầy
không thừa nhận, em sẽ khắc chữ lên mặt thầy, để khi thầy đứng trên bục
giảng, tất cả học sinh đều có thể nhìn thấy.”

“Đừng mà!”

“Từ khi Tiểu Bằng treo cổ tự vẫn, căn phòng đó không còn ai ở nữa, từ đấy
nó bị bỏ trống nhiều năm cho đến khi thầy Thân Minh tới. Đó chính là
phòng bóng bàn của nhà trường bây giờ. Từ cái ngày mà thầy dẫn em tới
đó, em liền nhớ tới gương mặt cậu ấy, nhớ đến xác cậu ấy đung đưa trước
mắt em.”

“Tôi thừa nhận!”

Dao cạo gần như đã cắm ngập vào trán ông ta.

“Nói đi, cũng trên căn gác nhỏ ở thư viện đó phải không?”

“Đúng, chính tôi đã lừa cậu ấy tới đó, nói là muốn dạy thêm cho cậu ấy,
thực sự thì là...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.