Tôi giẫm chân lên ghế, sờ lên trần nhà, rút từ trong kẽ nứt ra một con dao
găm - thật may mắn là không bị cảnh sát mò ra được. Trên lưỡi dao khắc
chữ “xưởng 305”, mũi dao nhọn. Con dao này do Lộ Trung Nhạc tặng tôi
hai năm trước, cậu ấy là người bạn tốt nhất của tôi, là bạn học cùng lớp cấp
3, cũng là người bạn cùng phòng ở trong phòng ký túc xá này. Bố cậu làm
việc trong chính phủ, thường có thể lấy được những thứ đồ ly kỳ cổ quái, ví
dụ như rượu thuốc đặc biệt, bốt quân đội, đồng hồ buôn lậu...
Lưỡi dao sắc bén phát ra ánh sáng lạnh, giống như một chiếc gương dị
hình, đang soi khuôn mặt xấu xí của tôi, xấu xí đến độ không muốn nhìn
nữa.
Tôi buộc con dao này vào trong ống quần.
Nhà ăn đã không còn đồ điểm tâm, tôi đi một vòng khắp nơi chốn trong
trường, khi đi qua cửa phòng học của lớp 12B, thầy giáo dạy môn toán vô
tình nhìn thấy tôi ở phía ngoài cửa sổ, khẽ gật đầu chào. Có em học sinh
phát hiện ra động tác khẽ khàng này cũng quay đầu lại về phía tôi. Không
còn ai yên lặng ôn bài nữa, mọi người đều lần lượt ghé sát tai nhau thì thầm
bàn tán, như thể nhìn thấy một cái xác di động.
Trường cấp 3 Nam Minh có hai thầy giáo tốt nghiệp ở trường đại học danh
tiếng, một người là tôi đến từ trường Bắc Đại, một người là Trương Minh
Tùng đến từ trường Đại học Thanh Hoa. Anh ta hơn tôi 7 tuổi, khi tôi vẫn
còn học cấp 3 trường này, anh đã là thầy giáo dạy toán của tôi. Nói về trình
độ dạy học đương nhiên không có gì để bàn cãi, chưa đến 30 tuổi đã được
bầu chọn là nhà giáo ưu tú. Những học sinh anh ấy dạy dỗ đều có thành tích
vô cùng xuất sắc, môn toán lại là môn có thể lấy điểm được nhất trong kỳ
thi đại học, hàng năm không biết có bao nhiêu vị phụ huynh xếp hàng để
đặt lịch hẹn anh dạy thêm.
Tôi đứng thẳng người ở phía ngoài trường học, lạnh lùng nhìn các em học
sinh. Hai tuần trước tôi vẫn là giáo viên chủ nhiệm của các em, cũng là thầy
giáo hướng dẫn Câu lạc bộ thơ văn của trường Nam Minh. Ở trên cửa sổ