kính phản chiếu ra một khuôn mặt tiều tụy, hung dữ, giống như cái người
mà tôi đã gặp ở trong cơn ác mộng. Tôi nhìn chăm chú vào khuôn mặt Mã
Lực - học sinh mà tôi yêu quý nhất. Cậu đang né tránh ánh nhìn của tôi,
thần sắc khó mà che nổi nét bi thương. Mặc dù, tháng sau sau khi kỳ thi đại
học kết thúc, thì mỗi người sẽ đi một nơi, nhưng dùng cách này để cáo biệt
sớm thực sự khó tránh khỏi khoang mắt nóng rực.
Đứng ở trước cửa phòng học, trước mặt tất cả các học sinh của tôi, tôi khóc
một trận thật lâu, cho đến khi Trương Minh Tùng tỏ ra khó chịu bước ra
nói: “Xin lỗi, thầy Thân, anh làm ảnh hưởng đến các học sinh của tôi lên
lớp rồi.”
“Xin lỗi, tạm biệt!”
Khi đi xuống lầu, cơ thể tôi nặng trình trịch, chiếc vòng cổ đang đút trong
túi quần, ở ống quần thì đang buộc chặt con dao găm có cán.
Ngày 19 tháng 6 năm 1995, ngày thứ hai cuối cùng trong cuộc đời này,
cũng là một đêm cuối cùng.
Tháo chiếc đồng hồ đeo tay bố Cốc Thu Sa tặng cho, tôi ăn bữa tối cuối
cùng ở trong nhà ăn. Mấy người đầu bếp cũng nhìn tôi giống như nhìn một
kẻ sát nhân, không có một giáo viên hay học sinh nào dám ngồi bên cạnh
tôi, ít nhất là cách xa mười mét. Nhưng tôi lại thấy hài lòng ngồi ăn từng
miếng thịt lớn, những phiếu thức ăn thường ngày không dám dùng, hôm
nay sử dụng hết, no quá, ợ liền mấy tiếng.
Chín rưỡi, trên bầu trời đêm thấp thoáng có tiếng sấm vang rền.
Nghiêm Lịch vẫn ở trong trường, đang nói chuyện dưới tầng 1 của ký túc
xá, trông vẻ mặt có vẻ rất tốt, liên tục phát ra những tiếng cười đáng ghét,
nói xong còn tự hút thuốc lá một mình. Hắn không lên xem phòng ký túc xá
của tôi, chắc là sợ bị đánh, phủi phủi quần áo rồi bước ra khỏi trường. Tôi
ẩn mình vào bóng tối dưới gốc cây, đi theo hắn tới đường Nam Minh. Hắn