HỒ SINH TỬ - Trang 50

Đường Nam Minh không có đèn đường, dường như tối đen như mực,
nhưng Nghiêm Lịch biết tôi là ai. Hắn ho sặc sụa, khóe môi liên tục chảy
máu hắn nói: “Thân... Thân Minh, tôi... tôi xin thề... tôi chưa từng... chưa
từng hại... hại cậu...”

Nước mưa rơi vào miệng Nghiêm Lịch, anh ta không thể nói ra được chữ
nào nữa, cũng không thở ra được hơi nào nữa.

Anh ta chưa từng hại tôi?

Máu và nước làm nhòe khuôn mặt anh ta, tôi sờ vào cổ anh ta, không còn
nghi ngờ gì nữa, giờ đây anh ta chỉ còn là một xác chết.

Tháng trước tôi vừa mới xem một cuốn băng video, là bộ phim điện ảnh
“Kẻ sát thủ này không quá lạnh lùng” của đạo diễn người Pháp, có người
đàn ông tên Léon nói: “Sau khi anh giết người, tất cả mọi thứ đều thay
đổi”.

Số phận của tôi, sẽ không bao giờ có thể thay đổi được nữa.

Chương 10

Ngày 19 tháng 6 năm 1995, một buổi tối trước kỳ thi đại học, một đêm mưa
lớn và sấm sét, trên đường Nam Minh ở đường ngoại ô.

Mấy phút trước, tôi vừa mới giết một người, ông ta chính là chủ nhiệm giáo
vụ của trường chúng tôi.

Trước khi đến chỗ cảnh sát Hoàng Hải tự thú, tôi bắt buộc phải đến một nơi
trước. Tôi vứt xác lại ở bên đường Nam Minh, bước loạng quạng về phía
trước. Tôi đã quen thuộc với địa hình này như lòng bàn tay, những tòa nhà
đang ngủ say như thể những ngôi mộ đã bị tuyệt tự không có ai hỏi han. Đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.