HỒ SINH TỬ - Trang 490

Những nét vẽ và ký hiệu trên tường vẫn rất rõ ràng, chỉ có vệt máu đã phai
nhạt theo thời gian.

Cậu bịt mũi bước lên trên lầu, phát hiện cửa sổ tầng hai bị mở, ngọn gió vi
vút mát mẻ thổi qua tựa như muốn quét sạch bụi bặm và mạng nhện.

Cánh cửa đầu tiên vẫn là nhà vệ sinh bẩn thỉu, cánh cửa thứ hai vẫn chứa
xác chiếc giường lớn, cánh cửa cuối cùng là khuê phòng thuở thiếu thời của
Hà Thanh Ảnh.

Cẩn thận đẩy cánh cửa ra, tim cậu lại nảy lên cảm giác quen thuộc nào đó,
giống như ngày 19 tháng 6 năm 1995.

Tầng 2 của khu Ma nữ?

Đúng vào lúc cậu quay người toan bỏ chạy thì sau lưng thổi tới một luồng
gió lạnh âm u, có bóng người hắt lên bức tường đối diện. Tư Vọng không
biết chạy đường nào, đang định vặn người tung ra một cú đấm móc thì đã
bị cây gậy sắt nện thật mạnh vào đầu. Có cảm giác kim loại nào đó đang ở
trong thân thể. Đầu óc ong ong, cậu nằm vật ra trên hành lang bẩn thỉu,
máu tươi tràn ra từ trán, chảy đầy xuống miệng mặn chát.

Mùi vị của cái chết.

Tiếng bước chân nặng nề vọng tới, làm màng nhĩ trên sàn nhà rung động,
cậu cố gắng mở to mắt nhưng lại bị máu phủ nhạt nhòa một màu đỏ, chỉ có
thể trông thấy thế giới hỗn độn mà nghiêng ngả.

Có người túm lấy gót chân Tư Vọng, lôi cậu ra khỏi căn phòng nhỏ, ngực
và mặt cậu ma sát với sàn nhà đau rát. Trước mắt là một cái tủ gỗ nát
bươm, bày mấy con búp bê gỗ trần truồng, đồ chơi của mẹ khi còn nhỏ, con
nào cũng trừng mắt nhìn cậu - chính bọn búp bê đã đánh ngất cậu ư?

Cạnh cái tủ có một chiếc giường gỗ nhỏ, bên trên trải tấm chiếu trúc mỏng,
còn cả gối mềm cùng chăn lông. Bên tường có một va li bị vứt chỏng chơ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.