HỒ SINH TỬ - Trang 499

những tiếng rên từ mũi tựa như chó dại.

Chương 15

Ngày 19 tháng 6 năm 2014, 7 giờ tối.

Trời dần tối, những đám mây dày đặc vần vũ trên đầu, ấy vậy mà mãi chưa
có hạt mưa nào rơi xuống, không khí ẩm ướt oi bức đến khó thở.

Cả một ngày trời Âu Dương Tiểu Chi không ra khỏi cửa, giống như tất cả
các thầy cô giáo khác khi đến kỳ nghỉ hè đều nằm ườn trong nhà lên kế
hoạch đi du lịch. Cô đang do dự xem liệu có nên đến đường Nam Minh hay
không? Đã tròn hai năm rồi, cô muốn đi đốt giấy tiền cho người ấy, nhưng
lại sợ gặp phải Tư Vọng. Trong chốc lát, cô có hơi nhớ cậu.

Cô xoa nhẹ bờ môi và cổ của mình, nhớ đến những ngón tay thon dài của
cậu thiếu niên ấy cùng với cảm giác đụng chạm da thịt lạnh như băng. Cô
lao tới trước tấm gương trong nhà vệ sinh, ngắm nhìn gương mặt 37 tuổi,
nhận ra rằng mình sắp già đến nơi rồi, có lẽ chỉ vài năm nữa thôi là Tư
Vọng sẽ chẳng thể nào nhận ra cô nữa.

Cô chầm chậm mở vòi nước, rửa mặt cẩn thận tới mức khác thường, bôi
kem dưỡng da và kem giữ ẩm, phủ phấn lên toàn bộ gương mặt, lấy son chì
tô viền môi cho thật tự nhiên, gần như không nhìn ra dấu tích. Cô vẫn có
thể chiếm lĩnh trái tim của những chàng trai trẻ tuổi. Cuối cùng, cô nhấc
chiếc lược gỗ lên chải tóc, bất ngờ khi phát hiện ra một sợi bạc, bèn nhổ đi.
Mái tóc dài lại đổ ào ạt xuống vai như dòng thác chảy.

Âu Dương Tiểu Chi ra khỏi nhà, mang theo tiền giấy và vàng mã đã mua
sẵn từ mấy ngày trước.

Đây là ngôi nhà mà cô mới thuê. Nó nằm trong một khu nhỏ kiểu xưa ở
vùng ngoại ô, đêm xuống hầu như không một bóng người, đến cả các đồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.