HỒ SINH TỬ - Trang 510

không nhìn thấy, nhanh chóng tắt điện thoại của Tiểu Chi, tháo pin ra.
Trong túi hắn còn cất cả điện thoại của Tư Vọng, hắn cũng tháo nốt pin ra
khỏi máy cậu để không còn ai có thể lần ra được tung tích.

Lộ Kế Tông chậm rãi đứng lên, mặt tỉnh bơ nói: “Tôi muốn dẫn ông đi xem
một thứ.”

“Kế Tông, khoan đã!” Hắn nói vào tai cậu, “Con có thể gọi ta một tiếng bố
được không?”

“Tôi sẽ gọi! Cứ đi với tôi cái đã.”

Lộ Kế Tông dẫn hắn đi vào nhà bếp, bên trong đang nghi ngút mùi dầu mỡ
và khói bếp bên trên ngọn lửa hừng hực. Cậu thiếu niên cúi người rút ra
một thứ gì đó.

“Bố!”

Đó là lần đầu tiên Lộ Kế Tông thốt ra từ ấy. Từ năm 5, 6 tuổi, cậu đã hy
vọng xiết bao được bố bế trên vai, được ngửi mùi mồ hôi từ tóc và cổ bố.

“Con trai!”

Hạnh phúc đến quá bất ngờ, huống hồ nơi bố con ôm chầm lấy nhau này
cũng hơi kỳ quặc - nhà bếp của tiệm Điểm tâm huyện Sa. Hắn ôm chặt lấy
con trai, mặt gần như dán sát vào cậu, nhiều năm lạnh lẽo lẩn trốn khắp nơi,
đây là lần đầu tiên hốc mắt hắn đầy lệ nóng. Giờ hắn có chết cũng không
còn gì hối hận.

Bỗng nhiên, lồng ngực Lộ Trung Nhạc dội lên đau đớn.

Hắn muốn phát ra âm thanh gì đó, nhưng cổ họng dường như tắc nghẹn,
hắn ôm lấy ngực cho đến khi gương mặt trở nên đỏ rực, một dòng chất lỏng
nóng hổi trào ra. Cuối cùng, đứa con trai buông bố nó ra, đứng thở hổn hển

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.