— Đã lâu lắm rồi. Vâng.
— Hai chục năm ư?
— Nhiều hơn.
— Ba chục năm ư?
— Nhiều hơn.
— Gặp ở Paris ư?
— Vâng, ở Paris.
— Bà gặp ông ta trên phố nào ở Paris?
— Tôi đã cùng đi Bruxelles với ông ấy và chúng tôi đã sống ở đấy một
năm. Có thể là ít hơn, tôi không nhớ nữa.
— Lúc ấy ông ta đã mang tên Bouvet rồi ư?
— Không. Tôi chưa bao giờ nghe thấy cái tên ấy. Lần đầu tiên tôi thấy
nó trên báo. Cũng là ông ấy thôi.
— Khi bà biết ông ấy thì ông ấy tên là gì?
Bà ta lại lo ngại nhìn người nằm giường bên.
— Tôi cho rằng bà cứ nói hết với ông ấy, bà Blanche. - Bà gác cổng nói.
— Ông ấy đã đổi tên.
— Khi nào?
— Trước khi chúng tôi rời Paris.
— Tên đầu tiên của ông ta mà bà biết là gì?
— Là Gaston... Gaston Lamblot...
— Tên sau đó...
— Ông ấy tên là Pierron.
— Tại sao ông ta lại đổi tên?
— Tôi không biết.
— Còn bà?
— Ở Bruxelles người ta gọi tôi là bà Pierron.
— Hai người đã kết hôn ư?
Bà ta ngập ngừng. Bà vẫn lơ đãng gọt khoai và ông Beaupere sợ rằng bà
sẽ bị đứt tay.
— Không. Mọi người cứ tưởng như vậy thôi.
— Là những người nào?