HỒ SƠ MỘT ĐIỆP VIÊN - Trang 103

8

V

iện Pháp y có đèn sáng choang, nhưng bà Blanche vẫn chưa biết

mình đang ở đâu. Bà tưởng mình được đưa đến một cơ quan nào đó. Nhưng
tại sao cơ quan lại có những chiếc ngăn kéo lớn bằng sắt có đánh số?

Vẫn là ông Beaupere đi theo bà. Người ta đã cử một nữ y tá đến chăm

sóc bà gác cổng. Không chỉ nhà của người gác cổng tăm tối mà cả Paris
cũng vậy. Mây dày đặc làm cho người ta có cảm giác lúc này đang là chiều
mùa đông. Mưa vẫn rơi như trời đang trút nước xuống làm sạch các đường
phố và những người qua lại.

Cả hai người đều ướt sũng tuy đã tới đây bằng taxi. Có vài điều lạ lùng:

bà Blanche đội một chiếc mũ kiểu cũ, màu đen, chỉ đủ che một chỏm đầu,
xung quanh mũ là mớ tóc bạc trắng làm thành một vầng hào quang bằng
một chất liệu rất mịn như thường thấy trên những cây thông đêm Noel.

Khi được biết những ngăn kéo sắt chứa các xác chết, bà quá đỗi sững sờ,

đứng lặng đi một lúc mà không có phản ứng gì. Rồi dần dần bà hiểu ra. Khi
nhìn mặt ông Bouvet, những ngón tay bà làm động tác như đang lần tràng
hạt. Bà không nói gì. Ở đây bộ mặt ông Bouvet không giống với mặt ông
khi ở Toumelle, kể cả khi ở Sở Cảnh sát. Không phải là bộ mặt nữa mà là
một hình thù có những đường nét và không ai có thể tưởng tượng trên đôi
môi kia đã từng có những nụ cười.

Người phụ trách đứng chờ để đóng ngăn kéo lại trong khi đó bà vẫn

nhìn, cặp mắt không màu sắc của bà bắt đầu loang loáng nước. Bà nhìn thấy
lờ mờ như đang nhìn qua những giọt nước từ mớ tóc bạc đang nhỏ xuống.
Đôi môi bà mấp máy. Những giọt nước mắt chảy theo những vết nhăn trên
má, đi quanh co để rồi đọng lại dưới cằm.

— Bà nhận ra ông ta chứ?
Bà gật đầu, mắt vẫn đẫm lệ. Ông Beaupere nhẹ nhàng và vụng về nắm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.