HỒ SƠ MỘT ĐIỆP VIÊN - Trang 109

Nhìn tấm thẻ trên tay Lucas, bà biết câu hỏi đó có ý nghĩa gì rồi.
— Không.
— Còn bà?
— May cho tôi là không.
— Ông Lamblot có yêu bà không?
— Tôi không biết!
Câu hỏi không cần thiết. Có thể ông ta đã rời khu La tinh như đã rời

Roubais, kết quả của một sự phản ứng do mệt mỏi hoặc chán nản. Việc
chuyển tới Quảng trường Clichy cũng không có gì là khác thường. Thời ấy,
rất nhiều con trai các gia đình tư sản tới Montmaitre để giao thiệp không chỉ
với các nghệ sĩ, các ca sĩ mà cả với những tên ma cô có uy tín nữa. Một số
người lập nên những nhóm bí mật bàn cách ném bom vào các quan chức
trong chính phủ và của khách nước ngoài.

— Ông ta chỉ viết ư?- Chợt nảy ra một ý nghĩ, Lucass hỏi.
— Vâng.
— Viết sách ư?
— Tôi không biết. Ông ấy viết rất nhiều. Ông ấy đọc to cho bạn bè nghe

những điều mình đã viết.

— Rồi những cái đó không bao giờ được in trên báo ư? Bà nhớ lại xem.
Mặc dù đã đi giày vải mỏng, nhưng cái nóng của lò sưởi đã làm cho

chân bà ngứa ngáy và bà đang tự hỏi có thể tháo giày ra được không.

Lucas nhớ lại các lý thuyết và giúp bà Blanche khôi phục lại trí nhớ.
— Ông ta có tới khu Montmaitre không?
Bà ta đã tháo được giày và hỏi lại:
— Khu phố Montmaitre ư?
Rồi bất chợt bà nhớ ra.
— Có. Để vào một hiệu sách nhỏ.
Hiệu sách ấy đến nay có còn không? Thường có một điểm hẹn của

những người vô chính phủ hoặc những kẻ không tín ngưỡng tới đây in sách
báo.

— Bà cùng đi với ông ta chứ?
— Vâng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.