HỒ SƠ MỘT ĐIỆP VIÊN - Trang 110

— Họ làm gì ở đấy?
— Họ tranh cãi. Lamblot đọc cho họ nghe một cái gì đó.
Bà không hiểu gì. Thời ấy bà không hiểu gì. Tình nhân của bà cũng

không hỏi là bà có hiểu không. Ông ta chọn bà vì bà là một gái làng chơi để
tự mình đoạn tuyệt với các qui ước.

— Mancelli đã đe doạ ông ta ư?
Đúng thế. Bà thấy không cần trả lời.
— Và Lamblot đã thủ sẵn dao trong người ư?
Một con dao lớn có chốt hãm, thật vậy, vì thời ấy chưa có súng lục.
— Rồi hai người cùng đi đến phố Moulin de la Galette ư?
— Đây là lần đầu tiên chúng tôi tới đấy.
— Mancelli đang rình hai người. Lamblot đã đâm hắn và hai người cùng

chạy trốn. Đêm hôm ấy hai người ở đâu?

— Chúng tôi cứ thế mà đi.
— Ở Paris ư?
— Ở Paris, rồi ra khỏi Paris ở ngoại ô Flandres. Chúng tôi về nông thôn.

Sau đó chúng tôi lên xe lửa ở một ga nhỏ.

— Để đi sang Bỉ ư?
— Vâng.
— Hai người có tiền trong túi không?
— Gần như không có. Chỉ đủ chi dùng trong ba ngày.
Họ đi trốn, tuy nhiên người ta không tìm ra họ.
— Bà đã đổi tên ư?
— Vâng. Ông ấy bảo từ nay tôi tên là Blanche và để cho mọi người

tưởng chúng tôi là vợ chồng.

— Bà yêu ông ấy chứ?
Bà ta nhìn viên thanh tra mà không trả lời. Và đây là lần đầu tiên từ khi

tới văn phòng này, mắt bà rớm lệ.

— Bà đã vào làm việc trong một quán cà phê ư?
— Trong một quán rượu lớn ở Quảng trường Brouckere. Tôi phục vụ

bàn, ông ấy làm việc dưới hầm rượu.

— Ông ta có đau khổ lắm không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.