HỒ SƠ MỘT ĐIỆP VIÊN - Trang 21

— Tôi xin lỗi. Tôi được tin...
Bà ta cười gượng. Vì tự ti nên bà ta muốn thân hình mình nhỏ bớt lại. Bà

Jeanne mở cửa phòng mình đi ra.

— Bà biết ông Bouvet ư?
Bà nhìn người khách với cặp mắt có thiện cảm hơn trong khi người này

nhìn lên cầu thang.

— Tôi cho rằng tôi biết ông ấy.
— Trước kia bà đã gặp ông Bouvet ư?
— Vâng. Ông ấy có đau đớn trước khi ra đi không?
— Không. Ông ấy không biết mình sẽ ra đi nữa.
— Tôi mang đến một bó hoa.
— Bà có muốn lên nhìn ông ấy lần cuối không?
— Cái đó rất khó khăn với tôi vì chân tôi bị đau.
Bà ta đi đôi giày nhung màu đen, qua đôi bít tất người ta thấy những

đường gân nổi rõ và các mắt cá chân sưng tấy.

— Tôi sẽ mang hoa lên. Tôi có thể nói với bà là hình như trước khi qua

đời, ông ấy đang mỉm cười nữa. Lần cuối cùng bà gặp ông ấy cách đây đã
lâu chưa?

Bà khách có trả lời không? Không mấy chắc chắn. Môi và tay bà ta như

đang cầu kinh và lần tràng hạt ấy. Bà ta thấy một chiếc taxi đi tới.

— Bây giờ tôi phải đi đây.
— Hãy quay lại gặp tôi. Không ngại ngùng gì cả.
Đây cũng là người mà bà Marsh gặp khi xuống xe.

○○○

Lúc này thì bà Marsh đã tới căn hộ của người luật sư của mình tên là

Rigal trên Đại lộ Haussmann. Từ ngoài trời nắng bà đi vào bóng râm của
một cái cổng, rồi vào thang máy, bấm chuông một cảnh cửa để ngỏ, bên
trong đã có những chiếc vali chất đống.

— Ông Rigal còn ở nhà chứ?
Cô người hầu có vẻ ngần ngại. Thấy lưng của một người đàn ông trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.