HỒ SƠ MỘT ĐIỆP VIÊN - Trang 22

một phòng kế bên, bà Marsh bước vào.

— Tôi rất sung sướng khi thấy ông chưa đi.
— Một tiếng đồng hồ nữa tôi phải có mặt trên chuyến xe lửa đi

Arcachon.

— Trước hết tôi phải nói với ông đã. Tôi đã tìm thấy chồng tôi.
Người vợ của ông luật sư đứng sau cánh cửa nghe thấy câu chuyện biết

rằng người chồng không đi nghỉ hè nữa bèn quay vào với đàn con.

○○○

Mặt trời lặn sau khi hắt ra những tia lửa đỏ chiếu sáng mặt của những

người qua đường. Bóng cây ngày càng đậm đặc hơn. Người ta nghe thấy
nước trên sông Seine đang chảy. Tiếng động vang đi rất xa, và những người
đã đi nằm, như mọi đêm khác, cảm thấy đất rung lên mỗi khi có một chiếc
xe tải chạy qua.

Đã bốn lần bà Jeanne lên căn hộ khép kín, yên lặng của ông Bouvet. Mỗi

lần bà đều cảm thấy cùng một sự hài lòng ấy, vì bà tin chắc rằng ông già
muốn như vậy. Sáng mai bà sẽ quét dọn nhà cửa và lau các ô cửa kính sơn
đỏ. Ngay lúc ấy bà mở một cánh cửa sổ.

Bà là người hướng dẫn những người thuê nhà vào viếng người chết,

nhưng ông già nhỏ bé kia không sang đường nên bà không thể hỏi được ông
ta muốn gì.

Lúc chín giờ tối bà gặp ông ta lần đầu tiên. Ông ta ở bên kia đường, tựa

lưng vào lan can bờ sông và nhìn ngôi nhà. Ông ta cũng nhỏ bé như ông
Bouvet nhưng vai rộng hơn và bộ râu màu vàng nhạt, mắt đỏ hoe, đội một
chiếc mũ đã cũ nát như là đã nhặt được trên hè phố. Trông ông ta giống một
kẻ lang thang. Chắc hẳn là như vậy. Người ta thường thấy những người như
ông ta ngủ trong những túp lều gần Quảng trường Maubert.

Nhưng không ngẫu nhiên mà ông ta tới đây. Trong túi ông ta có một tờ

báo đã nhàu nát mà mắt không rời khung cửa sổ trên lầu ba.

Bà gác cổng đi ra trước cửa mong được hỏi chuyện ông già ấy. Bà nhìn

thẳng vào mặt ông ta với vẻ chờ đợi, nhưng ông ta lại quay lại nhìn những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.