HỒ SƠ MỘT ĐIỆP VIÊN - Trang 36

— Không, thưa cô,
— Có bao giờ bà để ý đến những giấy tờ của cha tôi không?
— Giấy tờ gì?
— Mọi người đều có những giấy tờ của mình, giấy tuỳ thân, thư từ...
— Ông cụ không có giấy tờ gì cả.
— Mẹ tôi đã lên căn hộ của cha tôi chứ?
— Đã lên. Với một thanh tra cảnh sát.
— Bà có cho phép chúng tôi lên trên đó không?
— Chắc chắn là được!
Bà Jeanne hài lòng chỉ cho họ căn hộ và người qua đời như một sự thách

đố. Nhưng họ sẽ nhầm lẫn nếu muốn động chạm vào vật gì ở đây.

Bà dẫn họ lên cầu thang. Việc này coi như một thủ tục. Sau đó bà bắt họ

đứng chờ ở ngoài hành lang để bà vào trong phòng thắp nến. Cuối cùng bà
đưa họ vào trong phòng bắt đầu có mùi khó chịu và có những con ruồi
không tài nào xua hết được.

Bà không bực mình vì họ tỏ ra ngạc nhiên khi thấy bà bình thản, không

sợ người chết như giữa họ là đôi bạn thân vậy.

— Ông cụ nằm yên. Ông ấy mỉm cười.
Người phụ nữ nhìn những đồ đạc dán giấy niêm phong.
— Tôi tin chắc là cha tôi đã đi tìm tôi vì chúng tôi cùng sống trong một

thành phố.

Bà Jeanne để ý thấy người đàn bà trẻ không làm dấu thánh, không biết

nhánh hoàng dương dùng vào việc gì. Cô ta luôn luôn lấy khăn tay thấm
vào hàng mi giả.

— Tôi cho rằng bà biết rõ ngày giờ đưa tang, đúng không?
— Chúng tôi đã thu xếp làm việc này vào ngày mai, một tang lễ đàng

hoàng, có cha cố, nhưng cảnh sát đã đến bảo chúng tôi đợi đã.

Hai vợ chồng nhà ấy lại nhìn nhau. Họ vội vã đi ra, nhưng hình như họ

đã thất vọng vì thực tế không như họ tưởng tượng.

— Tôi cho rằng tôi cần cho cảnh sát biết địa chỉ của mình, đúng không?
— Có thể như vậy là tốt. Đây là công việc của các vị.
— Bà tin chắc là cha tôi không khổ sở chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.