HỒ SƠ MỘT ĐIỆP VIÊN - Trang 68

— Ông muốn hỏi bà Lair ư?
— Bà ta vẫn ở Paris ư?
— Đã ba năm nay bà ấy không rời khỏi nhà.
— Bà Lair là người thế nào?
— Một bà già hiền lành, người ở phương bắc. Bà ấy đã sống mười lăm

năm ở đây.

— Mặt bà ta có xanh xao không?
— Mặt bà ấy xanh xao mỗi khi đau đớn.
— Chân bà ta có bị đau không?
— Như mọi bà già. Nhưng không phải chỉ có phụ nữ bị đau chân đâu.
Bà gác cổng nhìn vào đôi giày quá cỡ của ông Beaupere.
— Lúc này bà ta đang ở trên lầu ư?
— Bà ấy ít khi rời khỏi nhà.
— Bà có thấy chiều hôm kia bà ta đã đi ra ngoài phố không?
— Tôi không canh gác những người thuê nhà.
— Bà ta có người giúp việc không?
— Bà ấy có một bà nấu bếp, một bà hầu phòng. Bà ấy rất giàu. Các con

gái đã lấy chồng. Trước chiến tranh bà ấy còn có cả người lái xe nữa.

Ông Beaupere ngập ngừng nhưng vẫn lên thang gác sau khi bỏ một thỏi

kẹo cao su vào miệng như bỏ tiền vào ống tiền.

Thang gác rất rộng, có hai cánh cửa và tay vịn bằng gỗ chạm như nhà

của cơ quan Nhà nước, nhưng rất tối. Ông giật chuông và đợi. Ông không
có thói quen chờ đợi những bước chân từ rất xa đi tới.

Có hai phòng khách rất rộng, một tủ sách. Ông hỏi người phụ nữ trạc

bốn chục tuổi, đầu đội một chiếc mũ trắng viền đăng ten, ra mở cửa:

— Bà Lair có nhà không?
— Ông có cuộc hẹn ư?
— Có nghĩa là...
— Bà Lair không tiếp nếu không có hẹn.
Ông đưa tấm thẻ ra.
— Tôi là cảnh sát.
— Ông muốn nói chuyện trực tiếp với bà ấy ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.