HỒ SƠ MỘT ĐIỆP VIÊN - Trang 78

như khi nhìn tấm ảnh này, tôi có cảm giác như được gặp lại anh tôi. Nếu
không có vết sẹo thì tôi không thể khẳng định được.

Người ta đưa cho bà xem tấm ảnh chụp vết sẹo được phóng to lên nhiều

lần.

— Năm mười bốn tuổi anh tôi đã trèo lên cây và bị ngã. Chân phải của

anh ấy bị vướng vào một gốc cây để lại một vết sẹo xấu xí. Tôi nhớ anh ấy
phải nằm trên giường hai tháng ròng. Tôi cứ tưởng chân anh ấy bị gãy. Liệu
tôi có thể nhìn thi hài anh tôi được không?

— Chắc chắn là được. Tôi sẽ thu xếp.
— Tôi xin lỗi là đã mời ông Guichard cùng đi, nhưng đây là một người

bạn tận tâm. Tôi cho rằng ông ấy sẽ làm các thủ tục cần thiết. Tôi không
biết nhiều về việc này.

Ông Giám đốc mới năm chục tuổi, ông ít tuổi hơn ông Beaupere.
— Liệu bà có thể nói về gia đình mình được không? Cái đó sẽ giúp ích

nhiều cho chúng tôi.

— Ông muốn biết những gì?
— Tất cả những điều mà bà sẽ nói với tôi.
— Ông đã nghe nói về cha tôi, người đã xây dựng các nhà máy dệt

Lamblot.

Bà ta lấy làm tiếc vì đã không mang theo quyển album để chỉ ông Desire

Lamblot, mặc áo rơ-đanh-gốt cài cúc đến tận cổ, có bộ mặt to với những
chòm râu má rậm rạp.

— Cha tôi chỉ có hai người con, anh tôi và tôi. Đây là một con người

nghiêm khắc như mọi người cha trong thời kỳ ấy, ít nhất là đối với các nhà
kỹ nghệ ở Roubais.

— Tôi cho rằng ông cụ muốn người con trai nối nghiệp mình, đúng

không?

— Không thể có một nghề nghiệp nào khác. Và tôi cho rằng cái đó vẫn

còn ở Roubais, ở Tourcoing và ở Lille và nhất là ngành sản xuất len.

— Bà có con trai không, bà Lair?
— Chỉ có con gái, khốn thay. Một trong số các con rể của tôi đứng ra

điều khiển nhà máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.